“Anh đừng nói lung tung.” Hạ Cảnh Nghi lập tức nói.
“Được, tôi không nói lung tung, tôi chỉ muốn biết sau khi tình nhân nhỏ biết được bộ mặt thật của cô sẽ có vẻ mặt như thế nào.” Nói xong đối phương liền rời đi, mà Đường Tĩnh Tuyên lập tức lui về sau mấy bước, giả vờ như không nghe thấy lời nói vừa rồi, đồng thời muốn bước vào phòng nghỉ của Hạ Cảnh Nghi.
Sau khí tiễn người ta rời đi, Hạ Cảnh Nghi nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên liền thay đổi sắc mặt, sau đó giải thích: “Đây là bạn học của tớ, hôm nay đến ôn chuyện với tớ.”
Đường Tĩnh Tuyên nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, người đàn ông toàn thân đều tỏa ra sự nguy hiểm kia, còn có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, làm sao có thể chỉ là bạn cũ?
Nhưng mà Đường Tĩnh Tuyên căn bản không thể tin được, mà cậu ấy cũng không có chứng cứ, cho nên cậu ấy chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, tin tốt còn đang ấp ủ vừa rồi, trong phút chốc đành phải giữ lại trong lòng…
“Không phải trong điện thoại cậu nói có tin tốt muốn nói cho tớ biết sao?” Hạ Cảnh Nghi gọi Đường Tĩnh Tuyên quay lại, dịu dàng hỏi cậu ấy.
“Tôi sắp phát hành album mới.” Đường Tĩnh Tuyên quay lại mỉm cười trả lời Hạ Cảnh Nghĩ.
“Tôi biết mà, Thiên Vương Lạc Tinh của chúng ta sẽ càng ngày càng nỗi tiếng.”
Đường Tĩnh Tuyên vẫn có gắng giữ nụ cười, nhưng luôn cảm thấy thời gian dần trôi qua thì mình sẽ không thể nào giấu được, mà ngay lúc cậu cảm thấy mình dối trá, bỗng nhiên Tống Nghiên Thư xuất hiện sau lưng hai người, đồng thời lấy giọng điệu giải quyết việc chúng nói với Đường Tĩnh Tuyên: “Lạc Tinh, phó tổng giám đốc Phương bảo chúng ta bây giờ lên phòng làm việc gặp anh ta.”
Đường Tĩnh Tuyên bỗng nhiên cảm thấy như được giải thoát, sau đó nói với Hạ Cảnh Nghĩ: “Tớ đi họp trước, tôi nay chúng ta lại nói chuyện.”
“Được!” Hạ Cảnh Nghi quan tâm gật đầu.
Sau đó Đường Tĩnh Tuyên xoay người, nhưng mà cậu ấy chưa từng nghĩ tới, Hạ Cảnh Nghi đơn thuần lương thiện lại có một mặt khác mà cậu ấy không hề phát hiện ra.
Tống Nghiên Thư nhìn Hạ Cảnh Nghi, sau đó đi theo sau lưng Đường Tĩnh Tuyên, sau khi bước vào thang máy mới hỏi Đường Tĩnh Tuyên: “Tại sao không vui mà lại phải giấu?”
“Bởi vì tôi không muôn bị sự ghen tị và hoài nghỉ che mắt, tôi cần phải chứng thực.”
“Phó tổng giám đốc Phương không bảo họp, chẳng qua là tôi cảm thấy anh không diễn nổi nên mới bước tới.
Đây chính là sự khác nhau giữa anh và chị anh, chị Ninh từ trước đến này chưa từng nương tay, cũng không hề e ngại với những người tổn thương chị ấy.” Tống Nghiên Thư nhìn về phía sau lưng Đường Tĩnh Tuyên: “Chị ấy rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, có thể anh sẽ mãi mãi không bằng chị ấy, hình như anh không hề biết được, là người đại diện tôi cũng không nên nói với anh những lời này, nhưng Hạ Cảnh Nghi thật sự không hợp với anh.”
Đường Tĩnh Tuyên thở dài một hơi.
“Nếu cần thiết thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách ngăn cản thay anh.”
“Cảm ơn.” Đường Tĩnh Tuyên nhẹ gật đầu, sau đó tâm loạn như ma rời khỏi Hải Thụy.
Chỉ là trên đường đi, không chỉ một lần cậu ấy suýt bị tai nạn giao thông vì thất thần, bởi vì cậu ấy rất muốn biết, nếu như Đường Ninh gặp chuyện như thế thì cô sẽ xử lý như thế nào?
Cuối cùng, Đường Tĩnh Tuyên quay đầu xe đi đến Khải Duyệt Đề Cảnh…
Người mở cửa là Mặc Đình, sau khi thấy Đường Tĩnh Tuyên, anh hơi nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản cậu ấy bước vào.
Bây giờ bụng của Đường Ninh đã bắt đầu lớn dần, cho nên… sau khi Đường Tĩnh Tuyên nhìn thấy cũng khiếp sợ chỉ vào bụng cô…
“Chị Ba, chị…”
“Mang thai.” Đường Ninh ngồi tựa lên ghế salon trả lời.
“Sao chị không sớm nói cho em biết?” Đường Tĩnh Tuyên lập tức ngồi xuống bên cạnh Đường Ninh: “Đây là chuyện từ khi nào?”
Nghĩ đến thủ đoạn Đường Huyên đã từng làm, vẻ mặt Đường Ninh lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn nói chuyện này cho Đường Tĩnh Tuyên, kể cả chân tướng đằng sau chuyện giải nghệ.
Sau khi Đường Tĩnh Tuyên nghe xong, đấm một quyền lên mặt bàn thủy tinh, tức giận không chịu nỏi: “Em thật không ngờ trong khoảng thời gian này chị phải trải qua nhiều chuyện như thế, chị cả… không, chị ta không phải chị cả của em, người phụ nữ kia ngắm ngầm làm nhiều chuyện buồn nôn như thế, ông nội và mẹ có biết không? Bây giờ.
em về nói cho bọn họ…”
“Trừ em và chị Thần ra, tất cả mọi người đều biết.” Đường Ninh lập tức ngăn lại: “Mà hơn nữa, sắp tới có thể chị sẽ trở về dọn dẹp lại Đường gia, em hãy quên hết tất cả những gì chị nói hôm nay đi, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Thế nhưng mà…”.