Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


“Chị tự có cách của mình, cả nhà đều đã biết chị ta là loại người gì, chỉ là cô ta vẫn còn diễn vở kịch tốt đẹp.” Đôi mắt Đường Ninh toát lên vẻ nhìn xa trông rộng.

“Vậy được rồi…” Đường Tĩnh Tuyên nhẹ gật đầu, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra nguyên nhân mình đến đây, chỉ là nghĩ đến tình cảnh của Đường Ninh, cậu ấy bỗng nhiên không biết phải mở miệng như thế nào.

Nhưng tâm sự này của cậu ấy làm sao có thể giấu diếm được con mắt của Đường Ninh?
“Không có việc gì thì đã không đến đây, nói đi.”
Đường Tĩnh Tuyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghiêm túc hỏi Đường Ninh: “Chị Ba, chị thấy Hạ Cảnh Nghỉ thế nào?”
“Không biết rõ lắm.” Đường Ninh trả lời: “Sao bỗng nhiên lại hỏi thế?”
“Nếu như… em nói em và cô ấy ở bên nhau thì sao?”

Nghe xong câu nói này, sắc mặt Đường Ninh bỗng nhiên thay đổi…
“Nếu như em cảm thấy không có vấn đề gì thì đã không tới hỏi chị.” Đường Ninh trực tiếp chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề: “Lúc trước khi em bị bôi đen là hít thuốc phiện, chị đã từng nói với em rằng cái giới này không đơn giản như thế, nếu như em cũng cảm thấy chuyện này có vấn đè, vậy thì em cảm thấy nói với chị thì nó sẽ khác đi sao?”
Đường Tĩnh Tuyên trầm mặc, không biết nói gì.

Đường Ninh cũng biết Đường Tĩnh Tuyên dù sao cũng còn nhỏ tuổi, dễ xảy ra trường hợp lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm với người bên cạnh, chỉ là…
Nếu như thật lòng, cô sẽ vui vẻ chúc phúc, nhưng nều như lợi dụng và làm thằng bé tổn thương, cô sẽ khiến đối phương phải trả cái giá đắt nhát, thê thảm nhất.

“Chị… chị cũng biết em rất ít khi động lòng với người khác.”
“Nếu thật sự giống như em nghĩ, vậy thì không thể thay đổi được sự thật rằng em đã gặp phải người không ra gì, em là người của Đường gia…” Đường Ninh cực kỳ thẳng thắn nói với Đường Tĩnh Tuyên.

“Đi điều tra đi, bất kể là hiểu lầm hay là sự thật, thì vẫn phải hiểu rõ mọi chuyện trước.”
Đường Tĩnh Tuyên nhẹ gật đầu, còn định nói thêm vài câu với Đường Ninh nhưng Mặc Đình lại đi đến trước mặt hai người, mở miệng tiễn khách: “Chị cậu còn phải nghỉ ngơi.”
Đường Tĩnh Tuyên nghĩ đến Đường Ninh đang mang thai, lập tức gật đầu, không phản đối: “Được rồi, em về đây…”
Đường Ninh muốn cười lại không cười nổi, cho nên sau khi Đường Tĩnh Tuyên đi rồi mới hờn dỗi nói với Mặc Đình: “Anh không thể đối xử dịu dàng với nó một chút sao?”
“Cậu ta chiếm hết thời gian của vợ anh, tại sao anh phải dịu dàng?” Mặc Đình nói một cách đương nhiên.

Đường Ninh không nhịn được bật cười: “Thật sự cạn lời với anh…”

Sau khi Đường Tĩnh Tuyên rời khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh, lập tức lái xe đến căn hộ của Hạ Cảnh Nghi, vừa tới cửa đã nhìn thấy cửa phòng khép hờ cùng tiếng kêu cứu truyền ra từ bên trong.

Đường Tĩnh Tuyên lập tức đầy cửa vào đã thấy người được Hạ Cảnh Nghỉ gọi là “bạn học”
đang giật lầy túi xách của cô ấy.

“Lạc Tinh, cậu tới đúng lúc lắm, mau bắt lấy anh ta.”
Đối phương thấy Đường Tĩnh Tuyên trông giống người đã từng luyện võ, lập tức vứt lại túi xách rồi bỏ chạy.

Hạ Cảnh Nghỉ bị dọa ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Anh ta thật sự là bạn học của tớ, hôm nay bảo là thuận đường đến thăm tớ, nhưng lại theo dõi tớ đến khi về chung cư, còn có ý định cướp đồ của tớ.” Hạ Cảnh Nghỉ giải thích.


Đường Tĩnh Tuyên kéo Hạ Cảnh Nghi đứng lên, sau đó đỡ cô ngồi lên ghế salon, nhưng mà…
Đường Tĩnh Tuyên không nói gì cả, chỉ sau khi đợi Hạ Cảnh Nghỉ đi ngủ, sau đó quan sát xung quanh căn hộ, rôi rời đi.

Bị theo dõi còn có thể thoải mái nhãn nhã về nhà uống trà? Chẳng lẽ phá cửa vào sao, không phải nên phản kháng trước sao?
Hơn nữa, cậu ấy biết rõ thời gian Hạ Cảnh Nghi về nhà, hẳn là đã được một lúc lâu, tại sao đến lúc đó mới bị cướp?
Đương nhiên không loại trừ khả năng người đàn ông kia giữa chừng lại gõ cửa…
Nhưng mà….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận