Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


“Hạ tổng, còn khoảng hai tiếng nữa là đến nông trại chúng ta cần tới, ngài có thể nghỉ ngơi trước.”
*Ừm!” Hạ Ngọc Linh gật đầu, bà ấy giả vờ nhắm mắt khi nhìn thấy chiếc xe đang theo sau qua gương chiều hậu.

Sau đó, thư ký giao tiếp với người lái xe bằng tiếng Ý: “Khi nào anh sẽ làm điều đó?”
“Trên đường đến trang trại có một ngã ba, địa thế hiểm trở, quanh năm có những nhóm tội phạm ở Đông u đến gây án, cướp của, tống tiền..

Cô cho bà ta uống một ly rượu có pha thuốc an thần.”
Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cô thư ký, nhưng cô ta đã nhanh chóng kiềm chế lại, hai tay run rẫy rót cho cô ấy một ly rượu vang đỏ trong khi Hạ Ngọc Linh đang nghỉ ngơi.

“Hạ tổng, uống một chút không?”

Hạ Ngọc Linh chậm rãi mở mắt ra, gật đầu: “Đưa cho tôi.”
Hạ Ngọc Linh đưa tay cầm lấy cái ly, nhấp một ngụm rồi đưa lại cho thư ký.

Sau đó, bà ấy dần dần nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ…
*Tốt rồi.” Khi thư ký thấy bà ấy đi ngủ, tâm trạng hoảng sợ mới thả lỏng: “Hạ tổng, đừng trách tôi, cô Đường đối với tôi rất tốt…”
Hạ Ngọc Linh thờ ơ, như thể cô ấy thực sự bất tỉnh vì thuốc an thần trong rượu, sau khi kiểm tra Hạ Ngọc Linh, thư ký quay sang tài xế nói: “Đừng quá tàn nhẫn với bà ấy…”
“Đây không phải là công việc của cô.”
Chạy xe như bay suốt một quãng đường, Hạ Ngọc Linh không có dấu hiệu tỉnh dậy, nhưng sau một giờ di chuyền, cuối cùng bà ấy cũng đến được cái gọi là ngã ba nguy hiểm.

Lúc này, ngã ba đã có người tiếp ứng.

Lái xe ngăn chiếc xe Lincoln lại, sau đó Hạ Ngọc Linh trực tiếp bị trùm cái túi màu đen rồi bị đưa ra khỏi xe, đưa cho người tiếp ứng: “Xử lý sạch.”
Thư ký nhìn Hạ Ngọc Linh bị bắt đi, lo lắng nhắm mắt lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người run lên.

Đặc biệt là khi tôi nghe nói rằng xử lý sạch…
Cô ta muốn hối hận nhưng đến cổ họng cũng không thốt nên lời.

Không bao lâu, Hạ Ngọc Linh đã bị chiếc xe màu đen đưa đi, tài xế quay lại xe nói với thư ký: “Đợi lát nữa có thể gọi cảnh sát…”
Gặp cướp… người bị bắt cóc!

Hạ Ngọc Linh đúng là đã bị người bên kia bắt cóc, nhưng bà ấy đã bị một chiếc xe khác chặn lại trước khi đi quá xa, hàng chục vệ sĩ hùng hậu trực tiếp vây lấy những người trong xe, không chỉ đưa Hạ Ngọc Linh đi, thậm chí còn phá hỏng chiếc xe, còn đưa những người đó đến đồn cảnh sát.

“Hạ tổng, ngài không sao chứ?”
Hạ Ngọc Linh xé cái túi đen với sự giúp đỡ của một người đàn ông trung niên, hít vào một hơi không khí trong lành, rồi đáp: “Không sao.”
“Thực sự là kinh hãi… Gan ngài cũng thật lớn, còn dám hợp tác diễn kịch thế này!” Đối phương không khỏi được đưa cho bà ấy một ly nước ấm.

“Tôi tin tưởng con rẻ của tôi.” Thực ra, nghĩ đến trong lòng Hạ Ngọc Linh cũng cảm thấy nao nao, tuy nhiên trong tình huồng đó, nếu bà ấy không giả vờ ngất xỉu thì có lẽ tài xế sẽ ra tay với bà ấy ngay trên xe.

“Đừng lo lắng, sự sắp xếp của Mặc tổng hết sức cẩn thận, chúng tôi sẽ đưa ngài đi nghỉ ngơi ngay.”
“Ừm.” Hạ Ngọc Linh gật đầu, nhưng bà ấy không ngờ rằng thư ký của mình thực sự ra tay với mình như thế này.

Đồ ăn cây táo, rào cây sung!
Và Đường Huyên…

Điều đầu tiên Hạ Ngọc Linh làm sau khi an toàn là gọi điện cho Đường Ninh, sau đó bà ấy nói với ông cụ nhà họ Đường cần thận về tình hình.

Ông cụ nhà họ Đường nghe vậy, tức giận lật ngược bàn làm việc trước mặt: “Đồ súc sinh không có nhân tính, thật khốn kiếp!”
*Ông nội, có chuyện gì sao?” Đường Tĩnh Tuyên nghe thấy tiếng động liền xông vào cửa, thấy ông cụ trừng mắt, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, xem ra ông cụ đã lâu như vậy không có tức giận đến như vậy.

Ông cụ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại vài giây, vừa nhìn thấy cháu trai ở ngay trước mặt, lập tức lấy lại bình tĩnh: “Ngọc Linh, con không sao là tốt rồi, cha muốn xem thứ súc sinh kia muốn làm gì!”.

truyện kiếm hiệp hay
“Cha, con không sao, đừng lo lắng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận