Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Những giám đốc ủng hộ Đường Huyên không nói nên lời, trên mặt như bị tát hai cái tát đau điếng…
Còn tưởng rằng Đường Huyên thực sự có thể làm nên đại sự gì…
Không ngờ cô ta lại mất mặt trước tất cả các giám đốc!
“Đường Thị là thế gia nước hoa trăm năm.

Lẽ nào chỉ dựa vào vận may để điều hành công ty của chúng ta?” Trợ lý Lãnh nghiêm nghị hỏi tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp: “Bởi vì suy nghĩ đại tiểu thư đang có mang không nên mệt nhọc, cho nên chủ tịch đã sắp xếp người thích hợp nhát.

Tôi tin rằng mọi người đã nhìn thấy năng lực của cô ấy, có hiệu quả cao và kịp thời vãn hồi tổn thất của mọi người.

Tôi nghĩ có lẽ không ai có ý kiến gì về người phụ trách mới này phải không? “
“Có ý kiến gì hay không trước tiên không nói, anh cũng phải nói cho chúng tôi biết, cô ấy là ai chứ?”
“Dù sao cũng không phải là đại tiểu thư.” Trợ lý Lãnh cười nói, sau đó giao cuộc họp lại cho Kiều Vũ Thanh chủ trì, còn bản thân thì đưa Jean và những người khác đến phòng khách quý tiếp tục nghỉ ngơi.


Đường Huyên bị làm nhục, không … Lúc này cô ta cảm thấy thật nhục nhã, mặt đỏ bừng hận không thẻ tìm một cái lỗ để chui vào.

“Tổng giám đốc thân phận có chút đặc biệt nên tạm thời không thể gặp mặt mọi người, nhưng cô ấy đã lên kế hoạch chỉ tiết cho sự phát triển tiếp theo của Đường Thị.

Mời các vị giám đốc xem qua.”
“Người cũng không xuắt hiện, chúng tôi làm sao có thể tin tưởng?”
“Mời mọi người xem trước.” Kiều Vũ Thanh chỉ kiên nhẫn giải thích.

Các giám đốc không phục mở tài liệu ra, thoạt đầu thái độ còn khinh thường, dường như không tin tưởng vào cái vị tổng giám đốc đại diện từ trên trời rơi xuống này, nhưng …
từ trang thứ hai, khi họ nhìn thấy chỉ tiết những lợi nhuận kia, không ai nói lời nào.

“Tôi hỏi một câu, những dự án này đều là Đường Thị sẽ triển khai sao?”
“Các vị không phải đã nhìn thấy rồi sao? Các dự án này đều đang trong giai đoạn khởi động.”
“Vậy thì tôi không có ý kiến… Tuy không biết cô ấy là thần thánh phương nào, nhưng chỉ cần tôi kiếm được nhiều tiền thì cái gì cũng có thể không quan tâm.” Một giám đốc lập tức đứng ra bày tỏ: “Về phần đại tiểu thư, cô vẫn là an tâm trở về dưỡng thai đi, nhớ lúc cô tại nhiệm.

Đừng nói là tầm nhìn dài hạn và kế hoạch chỉ tiết, cô thậm chí không thể xử lý tốt một dự án nhỏ.”
“Đây cũng là lý do tại sao tôi thà ủng hộ Đường Ninh còn hơn là đại tiểu thư.

Tuy rằng bây giờ không phải Đường Ninh được chọn, nhưng tốt hơn là liên lụy những người khác.”
“Đại tiểu thư ban đầu không phải biểu hiện không quan tâm tới vị trí này sao? Kết quả vừa rồi, giấu đầu lòi đuôi cuối cùng cũng lộ ra.”
“Nếu người phụ trách mới đã giải quyết xong nguy cơ của Đường Thị, vậy thì chúng tôi không có gì để nói, mọi việc đều theo ý của chủ tịch.”

Lần này, những người ủng hộ Đường Ninh tự tin nói chuyện, nhất là nhìn thấy sắc mặt kia của Đường Huyên, bọn họ còn cao hứng hơn trúng số.

“Chủ tịch không mù chút nào, vẫn nhìn thấu lòng người.”
“Tôi muốn gặp ông nội, tổng giám đốc đại diện rốt cuộc là ai?” Đường Huyên không phục bước lên bắt lấy Kiều Vũ Thanh hỏi.

“Chủ tịch đã đi Thụy Sĩ rồi, người nhà gặp nạn.

Chỉ có đại tiểu thư cô vẫn muốn tranh giành quyền lực.” Kiều Vũ Thanh nói thẳng: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm công việc hàng ngày của tổng giám đốc.

Nếu đại tiểu thư muốn gặp chủ tịch thì có thể đi Thụy Sĩ.”
Sau khi nói xong, Kiều Vũ Thanh cầm tài liệu xoay người rời đi, các giám đốc lần lượt bước ra khỏi phòng họp, chỉ còn lại Đường Huyên và một vài cổ đông.

“Đại tiểu thư, tôi thấy cô đừng lãng phí tâm tư nữa, dù sao đối phương cũng thực sự rất mạnh…”
“Đúng vậy, đại tiểu thư, mặc dù chủ tịch làm cô khó chịu, nhưng tôi phải nói rằng quyết định của ông ấy luôn đúng.”
Cuối cùng, trong đó một giám đốc hơn 30 tuổi đi cuối cùng, thấy Đường Huyên muốn khóc thành tiếng, lập tức ghé vào lỗ tai cô ta nói: “Có thời gian tới nhà tôi, tôi có thể giúp em.”
Đường Huyên đỏ mặt quay sang một bên, biết cô ta xáu hổ còn cố ý nhắc tới, đây không phải là cố ý mỉa mai chế giễu sao?

Hơn nữa, cô ta muốn biết tại sao ông nội lại đối xử với cô ta như vậy.

Cho nên, cô ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ông cụ, nhưng bên kia đã tắt máy.

Đi Thụy Sĩ…
Các người cho rằng vẫn có thể tìm thấy Hạ Ngọc Linh sao?
Để phối hợp diễn kịch, ông cụ lúc này cũng đang ở Khải Duyệt Đề Cảnh.

Đây có vẻ là lần đầu tiên ông đến nhà của Mặc Đình và Đường Ninh, nên ông nhìn khắp xung quanh, bởi vì ông có thể cảm nhận được mặc dù chỉ có hai người trong ngôi nhà này, nhưng khắp nơi đều tràn ngập hương vị ấm áp không muốn xa rời.

“Thư ký Kiều vừa gọi điện đến, tất cả đều tiến triển thuận lợi.” Đường Ninh đặt điện thoại xuống, nói với ông cụ và Hạ Ngọc Linh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận