Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Ông cụ Đường đập mạnh ba-toong nói: “Quản gia, đưa nó vào…”
“Ông, con không ngờ ngay cả ông cũng lừa con.”
“Ngay cả ông … cũng … lửa con.”
Đây là điều mà Đường Huyên thật sự không ngờ tới, ít nhất cô ta dám tự cao tự đại là vì có ông nội yêu thương, nhưng chỗ dựa duy nhất của cô ta căn bản cũng không phải là chỗ dựa của cô ta.

Đường Huyên rất nhanh bị đưa rời khỏi nhà ăn của Đường gia, nhưng trên bàn lớn bày đầy các món ăn phong phú này, lại chỉ có một mình Đường Ninh dám động đũa.

Đại khái, những cổ đông này sẽ nhớ kỹ tất cả những gì đã xảy ra trong nhà họ Đường ngày hôm nay …
Mặc dù đã quen nhìn mưa gió, nhưng … trong lòng vẫn sợ: hãi những tính toán của Đường Ninh, hơn nữa phía sau cô còn có một Mặc Đình từ đầu đến cuối đều trần định.

Chẳng bao lâu sau, các cổ đông lấy lý do thân thể không khỏe lần lượt rời khỏi Đường gia.


Đường Ninh đã đạt được mục đích của mình, cô đương nhiên không truy cứu đến cùng, rất hào phóng để bọn họ rời đi, một lúc sau, trong phòng khách chỉ còn lại máy người nhà họ Đường.

“Hừ, một đám chuột bọ.” Ông cụ bắt giác thở dài, ông tin rằng sau khi trải qua lần này Đường Thị có thể yên tĩnh một hồi.

“Cũng may là không có nguy hiểm gì.” Hạ Ngọc Linh ngồi xuống bên cạnh ông cụ, thuận thế nhéo má Đường Tĩnh Tuyên.

“Ngọc Linh, con chịu khổ rồi, Đường gia nợ con quá nhiều.”
“Cha, cha nói quá lời rồi.” Hạ Ngọc Linh ôn nhu nói: “Đều là người một nhà.

Không cần nói những lời khách khí như vậy.

Huống hò, lần này đều là Tiểu Ninh và Mặc Đình bày.

mưu nghĩ kế, bây giờ Đường Thị có thể một lần nữa đi vào quỹ đạo, điều đó chứng minh những đau khổ mà con phải chịu không hề vô ích.”
“Bây giò Đường Huyên cũng không thẻ tổn hại đến tài sản của Đường Thị nữa rồi.”
“Chỉ vì điểm này, thật đáng để chúc mừng.

Chúng ta phải cạn một ly …”
Không nhịn được cao hứng, ông cụ Đường và Đường Tĩnh Tuyên đã uống hơi nhiều, Mặc Đình vì Đường Ninh đương nhiên một giọt rượu cũng không uống, chỉ là chăm sóc Đường Ninh, thì không có cách nào lại chăm sóc Đường Tĩnh Tuyên ngày hôm sau có hoạt động, vì vậy anh bảo quản gia gọi cho Tống Nghiên Thư.

Ông cụ Đường là một người khôn khéo, biết ý của Mặc Đình, cũng không giữ Đường Tĩnh Tuyên ở lại ngủ, sau khi đợi Tống Nghiên Thư đến, xua tay nói: “Người trẻ tuổi nên có cuộc sống của người trẻ tuổi… Các cháu đều đi hết đi, để ta yên tĩnh một mình.”
Tống Nghiên Thư xấu hổ, nhưng thật sự là vì ngày mai phải dậy sớm, cho nên cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa Đường Tĩnh Tuyên trở lại căn hộ của cậu, nếu không, hoạt động có nhiều bát tiện.


Đường Tĩnh Tuyên dựa trên vai Tống Nghiên Thư, dường như đều là vẻ tin tưởng, vậy nên cậu cười ngốc, mặt đỏ, đặt hết trọng lượng cơ thể lên trên người Tống Nghiên Thư.

“Lạc Tinh anh còn có thể tự tắm không?”
“Em… giúp anh tắm!” Đường Tĩnh Tuyên thoải mái nằm trên giường nói, “Nghiên Thư, em giúp anh tắm!
“Bỏ đi, đợi anh tỉnh táo hơn lại nói, 4 giờ phải dậy, anh còn ba tiếng nữa để nghỉ ngơi.” Nói xong, Tống Nghiên Thư lấy chăn đắp lên người cậu, nhưng Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên túm lấy cổ tay cô.

Đồng thời hung hăng kéo cô vào.

lòng mình.

“Nghiên Thư… Đừng đi.”
“Lạc Tinh!” Tống Nghiên Thư cố gắng đẩy xiềng xích của người đàn ông ra, nhưng Đường Tĩnh Tuyên càng ôm càng chặt, lẽ nào anh ấy muốn lợi dụng rượu say… Làm loạn?
Ý thức nguy hiểm lập tức lóe lên trong đầu Tống Nghiên Thư, nhưng khi vị rượu vang tinh khiết truyền vào khoang miệng, cô chỉ cảm thấy cả người lẫn trái tim đều say theo.

Cô rõ ràng biết điều đó không nên xảy ra, rõ ràng đây là điều bị cắm, rõ ràng …
Người đại diện và nghệ sĩ của mình lên giường, đây tính là cái gì?

Hoàn cảnh của bọn họ không giếng như Đường Ninh và Mặc Đình, ngày mai khi tỉnh lại, cô sẽ đối mặt với Đường Tĩnh Tuyên như thế nào?
Nghĩ đến điều này, Tống Nghiên Thư thoát ra khỏi vòng tay của Đường Tĩnh Tuyên.

Thực ra thì chuyện này rất bình thường, cô không nên cảm thấy kỳ lạ.

Sáng mai thức dậy, cô chỉ cần làm như chưa có chuyện gì xảy ra là được rồi …
Tuy Đường Tĩnh Tuyên có uống rượu, nhưng không mắc bệnh mắt trí nhớ sau khi say, cậu biết rõ tối hôm qua đã ôm ai và có quan hệ thân mật với ai.

Đến 3 giờ ngày hôm sau, Tống Nghiên Thư quả nhiên giả bộ như không có chuyện gì xảy ra gọi Đường Tĩnh Tuyên dậy: “Mau dậy rửa mặt, 4 giờ chúng ta sẽ xuất phát.”
“Nghiên Thư…”
“Đừng nói gì cả, tôi vừa từ nhà vội vã chạy qua, còn rất mệt!”
Đường Tĩnh Tuyên sửng sốt, đột nhiên cậu không hiểu ý của Tống Nghiên Thư, cô căn bản chưa từng rời đi, sao có thể từ nhà qua?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận