Sau khi nhìn thầy Đường Tĩnh Tuyên rời đi, người đàn ông lập tức quay trở lại căn hộ của Tống Nghiên Thư: “Quên lấy cái gì vậy?”
“Nghiên thư, anh nghĩ, chúng ta nên nói chuyện.” Người đàn ông chống đỡ cửa nói với Tống Nghiên Thư.
“Vừa nãy cho anh vào là xuất phát từ phép lịch sự, nhưng tôi không hề cho anh giấy thông hành.” Tống Nghiên thư duy trì nụ cười, nhưng trong lời nói lại đầy mỉa mai và khinh thường: “Đã mười một năm rồi, anh cũng biết, Nhưng tôi không sao quên được, anh cư nhiên lại đánh chủ ý lên mắt tôi.
Anh muốn lấy mắt tôi để cứu người phụ nữ anh yêu đúng không?”
Người đàn ông im lặng, không cách nào mở miệng.
“Chị, thực ra mấy ngày nay em đang suy nghĩ về một vấn đề.” Ngừng một chút, Đường Tĩnh Tuyên tiếp tục nói: “Có lẽ, em thực sự thích hợp với việc kiếm tiền hơn, vì vậy em muốn đợi sau khi bộ phim của chị được công chiếu, vào ngày 8 tháng 12 hội ca bạn bè cuối cùng của em, em sẽ tuyên bố rút khỏi làng giải trí.”
Thật ra, Đường Ninh hiểu rất rõ, Đường Tĩnh Tuyên thực ra ngay từ đầu đã không thích hợp với ngành giải trí, bởi vì dù gặp phải những điều gian ác nó vẫn một mực không chịu từ bỏ bản chất lương thiện của mình.
“Em hãy nghĩ kỹ, em nên biết Nghiên Thư muốn thấy em trở thành một cây thường xanh trong giới âm nhạc đến mức nào.”
“Em đã nghĩ rất kỹ rồi.”
Một Hạ Cảnh Nghi, một Tống Nghiên Thư, cậu nghĩ như vậy đã đủ rồi, trong vòng quay coi trọng vật chất, cậu thực sự không muốn cuộc sống tình cảm sau này của mình tràn ngập các loại ngụy trang và che giấu.
“Sự lựa chọn mình đã đưa ra, dù đúng hay sai, dù phải quỳ cũng phải đi đến cùng.”
Đây là lời khuyên của Đường Ninh, bởi vì trên đời này, không bao giờ là lựa chọn khó khăn, mà là sau khi lựa chọn phải đi gánh vác phần hậu quả khó kia.
“Buổi công chiếu “Kỳ phu” em sẽ đến đúng giờ.
Đầu tiên chúc bộ phim của chị gái tôi sẽ bán hết vé.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên cúp điện thoại.
Chỉ là, sau khi đưa ra quyết định, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Giống như đang bị chìm trong nước, cuối cùng có thể ngoi lên mặt nước và ra sức hít thở …
Buổi công chiếu “Kỳ phu” Tống Nghiên Thư cũng sẽ có mặt để ủng hộ, tất nhiên, còn có cả người đàn ông kia.
Đêm khuya, Đường Ninh dựa vào ngực Mặc Đình, cùng anh xem sách dạy con, lúc này, Đường Ninh đột nhiên nói: “Tĩnh Tuyên quyết định rời khỏi ngành giải trí rồi.”
“Cậu ấy đã kiên trì đủ lâu rồi.” Mặc Đình hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên.
“Cậu ấy không biết cách xã giao, không thể buông bỏ tính lương thiện.
Trong vòng tròn này, căn bản là không có con đường nào để cậu ấy lựa chọn.”
“Quan trọng hơn là khi cậu ấy trở về Đường Thị, cậu ấy có thể giúp mẹ giảm bớt chút gánh nặng.”
“Em nghĩ anh là đánh vào chủ ý cuối cùng đúng không?
Không muốn em quá vắt vả…”
“Có thể nói như vậy.” Mặc Đình gật đầu không chút che giấu: “Đường là cậu ấy chọn, để cậu ấy tự mình đi đi, đợi toàn thân đều là vết thương, mài dũa ra một thân kén, cậu ấy sẽ biết phải làm sao mới có thể bảo vệ tốt bản thân.”
“Được rồi.” Đường Ninh bị Mặc Đình thuyết phục, bởi vì đây vốn thuộc về cuộc đời của Đường Tĩnh Tuyên.
“Vậy anh dự định khi nào thì công bố tin em mang thai?”
Mặc Đình đặt quyển sách nuôi dạy con cái xuống, sau đó ôm Đường Ninh ngủ: “Nếu có thể, anh thà rằng không ai biết, như vậy … em và cục cưng sẽ không bị ai quấy rầy.”
“Cái này có vẻ không thực tế lắm …” Đường Ninh không khỏi bật cười.
“Dù sao có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào bụng của em, em bị đồn là người phụ nữ không thể sinh con mà.”
“Đừng nói bậy, nhắm mắt lại đi ngủ.” Mặc Đình ôm chặt Đường Ninh, mặc dù hai người đã là vợ chồng lâu năm nhưng hai bàn tay anh ôm Đường Ninh vẫn như lúc mới kết hôn, chưa từng thay đồi.
Anh sẽ không thay đổi, cũng không dám thay đổi.
Vì cả đời này, anh muốn Đường Ninh ở bên cạnh anh mới có thể viên mãn.
Ở bên này, sau khi Đường Tĩnh Tuyên quyết định rời khỏi giới giải trí, đến bước chân đi bộ cũng thả lỏng hơn rất nhiều bởi vì trên người cậu đã không còn gánh nặng nữa.
Từng vì sự nghiệp ca hát mà mình yêu thích, nhưng bây giờ, trước tiên, cậu nên học cách tự chịu trách nhiệm và trả giá như một người đàn ông.
Ngoại trừ Đường Ninh, cậu không nói với bất cứ ai về quyết định tuyên bố rút lui này, cậu cũng tin rằng Mặc Đình nhất định ủng hộ và sẽ không làm cậu khó xử quá nhiều về hợp đồng.
Giới giải trí đối với cậu từng tốt đẹp, nhưng bây giờ, nó là xiềng xích mà cậu cố gắng muốn tránh thoát …
Vài ngày sau, “Kỳ phu” công chiếu, Hải Thụy tổ chức lễ công chiếu và mời nhiều bạn bè trong giới đến cổ vũ.
Là một bộ phim có mức độ chú ý cao, rất nhiều rạp đã xếp hàng chiếu vào lúc nửa đêm, dù sao, những tác phẩm cấp quan trọng như vậy thường có thể nhận được hiệu quả tốt hơn từ nửa đêm.
Chỉ là khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là đội ngũ sáng tạo chính của “Kỳ phu” chỉ có một vài diễn viên phụ đến buổi lễ, bát kể là đạo diễn hay nam nữ chính dường như đều không có ý định xuất hiện trong dịp quan trọng này..