Tống Nghiên Thư hơi xấu hỗ vì không ngờ mình lại bị phát hiện.
Sau đó, cô ấy lấy hết can đảm bước vào ngôi nhà giống như cung điện Tây Ban Nha này, rón rén đứng trước mặt Đường Ninh: “Chị Ninh, em muốn… nói chuyện với Chị:”
“Nói đi, chị Long không phải người ngoài.” Đường Ninh trực tiếp chống cằm ra hiệu cho cô ấy ngồi: “Chị biết, em muốn hỏi… về Tĩnh Tuyên, nhưng thực xin lỗi, chị thực sự không biết bây giờ Tĩnh Tuyên đang nghĩ cái gì.”
“Em… chỉ muốn xin lỗi, nhưng lại không thể liên lạc được với người nào khác.” Tống Nghiên Thư cười khổ.
“Em không cần xin lỗi thằng bé, em ấy rời khỏi giới này vì ghét bóng tối trong đó.” Đường Ninh bình tĩnh lại, nhưng những lời này dường như không có bất kỳ tác dụng nào đối với Tống Nghiên Thư “Chị Ninh, trước đây cậu ấy cũng từng trải qua rồi, nhưng lần này, tại sao…”
“Vậy thì em phải tự hỏi bản thân mình.” Đường Ninh trực tiếp cắt ngang lời nói của Tống Nghiên Thư: “Quên đi…
Nghiên Thư, mục đích của em khi nghiêm túc muốn nâng đỡ Tĩnh Tuyên là vì Tĩnh Tuyên hay là vì lý do gì khác?”
Tống Nghiên Thư nghe được câu hỏi như vậy thì đột nhiên bối rồi…
“Em đã không ngại hy sinh danh tiếng của mình để kéo em ấy ra khỏi đầm lầy Hạ Cảnh Nghi, cũng tương đương với việc dành tình cảm cho em áy lần thứ hai, nhưng… nếu như em liều mạng như vậy vì người khác thì đối với em ấy mà nói, còn hơn cả phản bội, như chọc vào tim của thằng Hà “Bởi vì em ấy sẽ không thể không hỏi chính mình, em chỉ đang lợi dụng em ấy thôi sao?”
Sắc mặt Tống Nghiên Thư đột nhiên tái nhợt.
“Bây giờ em ấy đang ở môi trường mới, rất tốt, Nghiên Thư, em cũng phải đi về phía trước, em không có lỗi với em ấy, cũng không cần xin lỗi.”
Nói cách khác……
Bỏ lỡ, thực sự có thể bỏ lỡ, cho dù nếu bạn muốn quay lại thì cũng phải phụ thuộc vào việc người đó có sẵn lòng chờ đợi bạn hay không.
Tống Nghiên Thư không nói lời nào rời khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh, chị Long thì liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích trong lời nói của Đường Ninh: “Nghiên Thư nghe không hiểu, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nên chị hiểu em rất rõ, lời em vừa nói là vì tức giận cho Tĩnh Tuyên.”
“Có sao?” Đường Ninh cười nhẹ hỏi.
“Đương nhiên là có, tính cách của em là có thủ tất báo, ngay cả người bên cạnh cũng không buông tha.”
“Em chỉ ăn ngay nói thật, Nghiên Thư rất cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, nhưng không có nghĩa là em đồng ý với quan điểm của cô ấy về cảm xúc.”
Hơn nữa, người mà Tống Nghiên Thư bắt nạt lại là em trai của cô… Tống Nghiên Thư phải hiểu ra một số đạo lý, như vậy mới không uỗổng công Đường Tĩnh Tuyên chịu khổ sở.
Đêm khuya, nhà họ Đường.
Ông cụ Đường vốn không có việc gì để làm, bây giờ ngoài việc tự tu thân dưỡng tính còn có một niềm vui nữa, chính là tính thời gian ra đời của đứa con trong bụng Đường Huyên và Đường Ninh.
Đương nhiên, vì lý do này, ông cụ cũng đặc biệt nhờ luật sư xử lý số cổ phần quà tặng làm lễ gặp mặt với chất, ông cụ muốn chuyển nhượng 20% cổ phần cho đứa chắt thứ nhất.
Hai mươi phần trăm…
Chuyện này ông cụ cũng không giấu diễm người nhà, dù sao cả nhà họ Đường đều biết Đường Ninh đã có thai, còn Đường Huyên thì vẫn chưa rõ.
Về phần đứa chất thứ nhất…
Tự nhiên ông cụ có tiêu chuẩn cân nhắc trong lòng.
Cho dù con của Đường Huyên sinh ra trước con của Đường Ninh, nhưng… người mẹ như cô ta, cũng đừng mong lấy được một xu của đứa trẻ, bởi vì cô ta sẽ trực tiếp cút ra khỏi nhà họ Đường!
Tuy nhiên, trong lòng Đường Huyên lại không nghĩ như: vậy, sâu trong lòng lại dấy lên hy vọng, dù sao… cô ta cũng không hề biết chuyện Đường Ninh mang thai!
“Ông nội, 20%, không phải quá nhiều sao?” Trên mặt Đường Huyên giấu đi vẻ vui mừng, lộ ra một chút kinh ngạc.
“Nhiều? Đương nhiên là không nhiều.” Ông cụ vui vẻ đáp, nhưng cổ phần này có liên quan gì đến cô ta?
“Ông nội, thật sự không ngờ rằng ông vẫn chấp nhận cháu và con cháu như thế này.” Đường Huyên không khỏi nghẹn ngào, có lẽ, trong lòng cô ta lúc này thật sự có chút cảm động.
Nhưng ông cụ Đường cũng sẽ không bao giờ bị cô ta lừa nữa, nhất là sau khi cô ta đã làm quá nhiều điều sai trái.
Ông cụ hoàn toàn không tin chuyện Đường Huyên sẽ sửa chữa hoàn toàn những sai lầm đã mắc phải trước đây.
“Đừng nói lung tung, đi lên nghỉ ngơi đi.” Ông cụ xua tay nói, bởi vì không muốn nói chuyện với Đường Huyên nữa, dù sao máu mủ tình thâm mà lại có tâm tư khác thì cũng thật là mỉa mai.
“Được rồi ông nội, vậy cháu lên lầu trước.” Đường Huyên nâng bụng đứng thẳng dậy, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Ngọc Linh đứng sau lưng bọn họ, vẻ mặt không TỐ..