Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Đường Tĩnh Tuyên cũng không phản ứng với câu nói của Hứa Thanh Nhan, trực tiếp ôm lấy bả vai cô, đồng thời mỉm cười nhìn Tống Nghiên Thư: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn anh đã tới.” Tống Nghiên Thư nâng cao ly rượu chạm ly với Đường Tĩnh Tuyên: “Đúng rồi, đây là?”
“Tôi là mối tình đầu của anh ấy.” Hứa Thanh Nhan trực tiếp cướp lời.

Đường Tĩnh Tuyên lập tức bị Hứa Thanh Nhan đánh bại, không nhịn được bật cười.

“Cười cái gì? Chẳng lẽ không đúng sao? Từ tiểu học nhung nhớ đến cao trung…”
“Vâng.” Đường Tĩnh Tuyên gật đầu ngoan ngoãn: “Làm gì có ai đi giới thiệu thân phận của mình như thế?”
Thực chất mọi người đều biết bối cảnh gia đình Tống Nghiên Thư vô cùng hiển hách, mà vị hôn phu của cô ấy đương nhiên cũng không hề thua kém.


Là một người đàn ông anh tuần chính trực, nhìn tháy vị hôn thê của mình nói chuyện cùng người trước, đương nhiên sẽ nỗi giận, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt bọn họ: “Lạc Tinh, hóa ra anh trở về rồi, hoan nghênh anh đến tham dự hôn lễ của tôi và Nghiên Thư.”
“Đừng khách sáo, chúc mừng.”
Hai người đã từng âm thầm đấu đá, mà bây giờ đối phương lại dùng dáng vẻ người thắng cuộc ôm người đứng trước mặt Đường Tĩnh Tuyên, vênh váo đắc ý.

“Đây là bạn gái mới của anh sao?”
“Vậy đây là vợ mới của anh à?” Hứa Thanh Nhan lập tức không vui đáp lại đối phương: “Làm gì có người nào đặt câu hỏi như thế này, anh cố ý khiến người khác khó xử đấy à?”
Sắc mặt của đối phương vì xáu hỗ mà đỏ lên, đành phải cười gượng: “Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì khác…”
“Có hay không trong lòng anh tự biết.

Có thể xuất hiện trong buổi đính hôn của hai người, thân phận không phú thì quý, người giống như anh chẳng lẽ người nhà anh không lo lắng anh đi khắp nơi gây chuyện sao?” Thật ra những lời bây giò Hứa Thanh Nhan nói, đều là những câu người khác nói với cô ấy.

“Vị tiểu thư này… tôi không cố ý coi thường Lạc Tinh…”
“Tôi biết nhà các anh đều có chút bối cảnh, nhưng các người cũng đừng quên, chị gái của anh ấy là chủ tịch Đường thị, anh rễ của anh ấy là tổng giám đốc của Hải Thụy, hơn nữa vị tiểu thư đang đứng trước mặt các người này, chính là thiên kim của Hứa thị, quên nói câu này, tôi nghĩ thân phận của anh ấy cũng chưa đến lượt các người dám khinh thường nhỉ?” Hứa Thanh Nhan không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho đối phương, trực tiếp nói thẳng ngay trước mặt khách mời, khiến cho đối phương không còn đường lui.

Cuối cùng bố mẹ đằng trai cũng không nhìn được nữa, đành phải vội vàng đến giảng hòa, nói dăm ba câu làm hài lòng Hứa Thanh Nhan.


“Thế nào, phục tôi không?” Một lát sau, hai người đứng bên ngoài mặt cỏ xem nghỉ lễ, Hứa Thanh Nhan bỗng nhiên hỏi Đường Tĩnh Tuyên.

“Vậy cậu nói xem, lễ kỷ niệm thành lập Đường thị, tại sao cậu còn muốn chị tôi giúp đỡ2”
“Cậu đừng có mà nhắc đến cô chị cả vô dụng kia của cậu, nghĩ lại bây giờ mặt tôi còn đau đấy.” Hứa Thanh Nhan nói khẽ: “Hai chuyện này không giống nhau, hôn lễ hôm nay có nhiều ý nghĩa, Tống Nghiên Thư kia đương nhiên có tình cảm với anh, mà vị hôn phu của cô ta lại vẫn luôn cảm thấy mình hơn người, tôi thật sự muốn biết liệu Tống Nghiên Thư gả cho người đàn ông như thế sẽ hạnh phúc sao?”
“Tôi không biết.” Đường Tĩnh Tuyên nói, bởi vì cậu ấy đã từng cho là, Tống Nghiên Thư sẽ bên cạnh cậu ấy cả đời, dù chỉ dưới thân phận bạn bè.

“Trước kia cảm thấy cô ấy rất đặc biệt, cuối cùng lại phát hiện hóa ra cô ấy cũng chỉ là một người bình thường phải không? Tôi thật sự không hiểu, thành thật đối mặt với tình cảm của mình lại khó khăn đến thế sao?” Hứa Thanh Nhan thở dài, sau đó nhấp một ngụm Champagne trong tay: “Thế nhưng mà ai cũng có cách nghĩ riêng của mình.”
Nghi thức đính hôn của Tống Nghiên Thư và người kia nhanh chóng đi đến hồi kết, mà lúc này lại có người đề nghị: “Hôm nay là ngày vui của cô dâu xinh đẹp Tống Nghiên Thư của chúng ta, néu Thiên vương Lạc Tinh cũng đã ở đây, vậy nẻ tình hai người từng là bạn bè của nhau, chúng ta mời Lạc Tinh lên hát một bài vì Nghiên Thư, mọi người thấy sao?”
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Đường Tĩnh Tuyên và Hứa Thanh Nhan, đương nhiên, mọi người đều đồng thanh hô to.

“Hát đi!”

“Hát một bài đi!”
Vốn dĩ lời mời này là hợp tình hợp lý, nhưng tất cả mọi người đều biết Tống Nghiên Thư đã từng vì Đường Tĩnh Tuyên mà không tiếc hy sinh danh dự của chính mình, hoặc ít nhiều thì giữa hai người cũng có chút mập mờ.

Trong điều kiện như thế này mà còn có người đưa ra lời mời này?
Hơn nữa Đường Tĩnh Tuyên đã nói rất rõ ràng, từ ngày cậu ấy tuyên bố rời khỏi giới kia, cậu ấy đã không còn là ca sĩ Lạc Tinh, mà là tứ thiếu gia Đường gia, Đường Tĩnh Tuyên!
Những người này bây giờ còn nói ra những lời như thé, rõ ràng là không hề đặt Đường Tĩnh Tuyên trong lòng.

Cho nên Đường Tĩnh Tuyên nhíu lông mày, cậu ấy đương nhiên sẽ không lên hát….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận