“Đường Tứ thiếu gia, đây là chuyện nhà tôi…”
“Thanh Nhan, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, tôi nói chuyện với bác trai.” Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp đẩy Hứa Thanh Nhan một cái.
“Tôi cũng không có nói là con gái tôi có thể rời khỏi đây!”
*Đi đi, giao lại hết cho tôi.” Đường Tĩnh Tuyên cũng oai phong không thèm đếm xỉa đến cha Hứa giống như thé.
.
ngôn tình hài
Hai nhà tuy là có mối quan hệ hợp tác, nhưng mà lần này Đường Ninh khiến cho Diệp Lam mát đi giải Phi Thiên, trong lòng ông ta vẫn luôn rất khó chịu, không ngờ, Đường Tĩnh Tuyên còn chủ động chạm đến vết thương này.
Đương nhiên, Diệp Lam ngồi bên cạnh cha Hứa, tuy là công nhận sức hấp dẫn về tính cách của Đường Tĩnh Tuyên, nhưng lại không công nhận dũng khí quả quyết của cậu, suy cho cùng, thì Đường gia cũng đã có một Đường Ninh toàn năng rồi.
Vì vậy mà, cô ta cũng không cho rằng, Đường Tĩnh Tuyên có thể cứu được Hứa Thanh Nhan ra khỏi cuộc đối đầu như nước với lửa.
Đây chẳng phải là tự chuốc nhục nhã vào thân sao?
Hứa Thanh Nhan rất lo lắng, nhưng, thấy Đường Tĩnh Tuyên kiên định, cô cũng đánh cược một lần, trực tiếp đi thẳng một mạch vào trong phòng.
“Đường Tứ thiếu, muốn bàn điều kiện với tôi, thì cậu vẫn không đủ tư cách, về đi, đừng có làm mắt mặt ở đây.”
“Báo cáo kết quả kiểm tra thương tật của Thanh Nhan đang ở trong tay tôi.” Đường Tĩnh Tuyên điềm tĩnh thản nhiên nói: “Bác Hứa chắc cũng biết bây giờ Đường gia chúng tôi không có gì cũng thích lên trên tiêu đề, nếu như để cho bên ngoài biết rằng, đổng sự trưởng của Hứa Thị, vẫn luôn ngược đãi bạo lực với con gái của mình, ông đoán xem cổ phiếu của Hứa Thị các người, sẽ rớt xuống bao nhiêu?”
Nghe xong những lời Đường Tĩnh Tuyên nói, cha Hứa cười lạnh, sau đó nói: “Uy hiếp tôi sao? Cậu còn non quá rồi đấy, có bản lĩnh thì cậu đi mà vạch trần, cậu cảm tháy, tôi sẽ sợ sao?”
“Cậu đừng quên, Hứa Thanh Nhan là con gái tôi, điểm này, đến chết cũng không thể thay đổi được.
Nếu như đây chính là con át chủ bài của cậu, vậy thì tôi thật sự đánh giá cao cậu quá rồi.”
“Nếu tôi đã có thể tìm đến tận cửa, tất nhiên không thể đơn giản như vậy là xong đâu…Bác Hứa, tôi chỉ cảm thấy, mọi người nên nhường nhịn nhau một bước.” Đường Tĩnh Tuyên cũng khẽ cười.
Cha Hứa bày ra biểu tình chỉ bằng cậu mà cũng muốn đấu với tôi, khinh miệt nhìn Đường Tĩnh Tuyên: “Làm đến bước nào rồi? Việc làm ăn của Đường thị các cậu, nói một câu không dễ nghe thì, tôi có thể ngừng hợp tác bát cứ lúc nào.”
“Đường thị trước mắt là do chị tôi xử lý, tôi không có tư cách lầy Đường thị diễu võ dương oai trước mặt bác Hứa.
Cho nên, chúng ta hãy việc nào ra việc đó, tôi biết bác Hứa mấy năm nay thích huấn luyện thẻ chất, vừa hay tôi cũng biết vài đường quyền cơ bản, vậy thì…… Chúng ta luận bàn một chút?”
Cha Hứa hứng thú nhìn Đường Tĩnh Tuyên: “Cậu phải biết rằng, tôi đã luyện thái quyền đã được hai mươi năm rồi.”
“Vì thế trên người Thanh Nhan mới có nhiều sẹo như thế, tôi biết.” Đường Tĩnh Tuyên gật đầu.
“Cậu không sợ tôi đánh chết cậu à?”
“Thắng thua vẫn là ẳn số mà.” Đường Tĩnh Tuyên mỉm cười trả lời.
“Nếu cậu đã tự tìm đường chết thì đi theo tôi.” Cha Hứa dâng lên hứng thú, trực tiếp thả chén đũa xuống, dẫn Đường Tĩnh Tuyên đến phòng luyện công của ông ta, máy năm nay ông ta luôn giữ thói quen đánh quyền để duy trì vóc dáng và thanh xuân của mình, mặc dù xem xét trên nhiều khía cạnh, ông ta đã sức không theo lòng.
Đương nhiên, về phương diện của đàn ông thì chỉ có trong lòng Diệp Lam – người làm phụ nữ của cha Hứa, mới rõ ràng.
“Cậu muốn chơi gì?” Cha Hứa chỉ lên lôi đài trống, dò hỏi Đường Tĩnh Tuyên.
“Đánh thái quyền thôi.”
Đường Tĩnh Tuyên cởi áo khoác trên người rồi tiêu sái ném nó xuống đất, cho đến khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng: “Nếu tôi thắng thì từ hôm nay trở đi, ông không được tiếp tục đánh Thanh Nhan nữa.”
“Nếu tôi thắng thì sao?” Cha Hứa hừ, nói.
*Tôi sẽ tùy ông xử trí……
Cha Hứa nhìn Đường Tĩnh Tuyên thật sâu, mặc dù ông ta không thay đổi suy nghĩ rằng cậu ấy đang đi tìm đường chết, nhưng ông ta phát vị thiếu gia thứ tư của nhà họ Đường dường như cũng không phải quả hồng mềm.
Nhưng mà, muốn thắng ông ta…… Còn non lắm.
Đường Tĩnh Tuyên biết trong lòng cha Hứa đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu ấy không nhiều lời, hai người tay không nhảy nhảy lên lôi đài, Đường Tĩnh Tuyên lập tức nhìn ra cha Hứa thực sự là người biết võ..