“Cho dù chị không nói, thì cô ấy cũng có thể điều tra được từ chỗ khác thôi.” Đường Ninh bình thản nói: “Nếu như đối với em mà nói, Tống Nghiên Thư đã trở thành gánh nặng, vậy sau này, em cũng không nên gặp mặt cô ấy nữa.”
“Chị…chuyện này, tự em có thể giải quyết được.” Đường Tĩnh Tuyên điềm tĩnh trả lời: “Chị đừng động tay vào nữa, dấu sao, hai người cũng đã từng thân thiết như thế rồi, em có cân nhắc mà, chỉ cần chị đừng quá trớn thôi.”
“Thanh Nhan đang ở bên cạnh em sao?” Đường Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ừm, có.” Đường Tĩnh Tuyên không hề có chút giấu giếm mà trả lời.
“Nếu đã không cho chị nhúng tay vào, vậy thì bảo vệ Thanh Nhan cho tốt, cô ấy không phải là người trong giới, không nhất thiết phải trả giá cho cái giới dơ bản này.”
Đường Ninh như đang muốn chỉ về điều gì đó, cho dù là Tống Nghiên Thư đã từng hoàn hảo không có điểm nào đáng để bắt bẻ trong công việc, nhưng cũng thật sự đã phải trả giá rất nhiều vì Đường Tĩnh Tuyên.
“Em nghĩ, Nghiên Thư chắc cũng không hồ đồ mà đi đến bước đó đâu.”
Thế nhưng, phụ nữ mà, cũng có lúc vì tình cảm mà không có chuyện gì là không làm ra được.
Lúc Đường Tĩnh Tuyên đưa Hứa Thanh Nhan về nhà, ông cụ Hứa và cha Hứa cùng ngồi với nhau trên sofa trong phòng khách.
Cha Hứa vốn nghĩ là mình sẽ rất nổi giận với Hứa Thanh Nhan, nhưng không biết làm thế nào khi bên cạnh vẫn còn có một người càng vững vàng như núi hơn cả ông ta.
Hứa Thanh Nhan buồn cười nhưng lại không dám cười, còn Đường Tĩnh Tuyên, bởi vì biết rằng có sự tồn tại của ông cụ Hứa, vì vậy mà cậu tạm thời yên tâm về sự an toàn của Hứa Thanh Nhan.
“Yên tâm trở về đi, có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu và chị Ninh.”
Đường Tĩnh Tuyên gật đầu, sau khi chào hỏi ông cụ Hứa xong thì rời khỏi Hứa gia, còn Hứa Thanh Nhan sau khi chào hỏi ông và cha mình cũng trực tiếp quay về phòng của mình, thế nhưng…điều khiến cho cô sợ đến mức hét lên thất thanh, là con búp bê vồn dĩ đặt ở trên giường, bây giờ đã bị bẻ thành 4 5 mảng quăng xuống đất, còn tất cả quần áo trong tủ áo đều bị kéo cắt thành từng mảnh vụn.
Giày dép trong tủ giày, toàn bộ đều bị căm đây mảnh vỡ thủy tỉnh…
Túi xách vali trong tủ, đều đã chứa đầy những lưỡi dao sắc bén…
Con giận dữ trong lòng Hứa Thanh Nhan ngay lập tức bùng lên, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ trực tiếp đi tìm Diệp Lam tính sổ, nhưng…lúc đi đến cửa, thì đột nhiên cô lại nhớ đến lời dặn dò của Đường Ninh, bất luận có xảy ra chuyện gì, cũng đừng hành động tùy tiện, vì vậy, Hứa Thanh Nhan liền gọi điện thoại cho Đường Ninh, đem hét tình hình bên này kể chỉ tiết kỹ càng cho Đường Ninh nghe một lượt.
“Thanh Nhan, chuyện này tuy là Diệp Lam không thoát khỏi liên quan, nhưng, chưa hẳn là chủ ý của một mình Diệp Lam, nếu như không có cha em chống lưng ở phía SAU”
Kỳ thực, chuyện này, không cần Đường Ninh nói quá rõ ràng như vậy, thì bản thân Hứa Thanh Nhan cũng có thể đoán ra được, chỉ là, trong lòng cô tồn tại một sự hoài nghi, không chắc chắn.
“Vậy em nên làm thế nào?”
“Đừng làm ầm lên, mà hãy lén lút nói với ông cụ Hứa, điều này so với việc em châm ngòi cuộc chiến sẽ có nhiều hiệu quả hơn.
Thanh Nhan, em nhớ lấy, bây giờ tắt cả những chuyện mà em làm, đều là vì bảo toàn cho bản thân em, đừng phô ra bản lĩnh ra bên ngoài, điều quan trọng nhất chính là, nắm được lợi ích thực tế trong tay mình.”
“Trong tay có quyền lực, mới có thể bảo vệ bản thân và những người mà mình muốn bảo vệ.”
“Em hiểu rồi, cảm ơn chị Ninh.” Hứa Thanh Nhan lập tức hiểu được ý của Đường Ninh.
Vì vậy, cô hoàn toàn bình tĩnh không có chút tiếng động, chỉ đợi mãi đến khuya, mới gọi một cuộc điện thoại cho ông cụ Hứa.
“Ông…ông có thể lên trên này một chút được không?”
“Sao vậy? Không phải đều là đang ở trong nhà sao? Sao còn gọi điện thoại cho ông?”
“Ông, đừng kinh động đến cha, xin ông đó.”
Nghe thấy giọng nói van xin của Hứa Thanh Nhan, ông cụ Hứa đứng dậy đi đến trước phòng của Hứa Thanh Nhan, khi ông ấy nhìn sự hỗn loạn ở nơi này, sắc mặt đã tức giận đến nỗi đỏ bừng lên…
“Ông, ông đừng nổi giận lúc này.” Hứa Thanh Nhan kéo ông cụ Hứa ngồi xuống sofa nói: “Nghe con nói mấy câu trước đã.” Vừa nói, Hứa Thanh Nhan vừa đưa cho ông cụ Hứa báo cáo kiểm nghiệm thương tích ở bệnh viện trước đó.
Ông cụ nhận lấy báo cáo xem thử, đôi mắt lập tức tỏ ra một biểu cảm đầy kinh ngạc: “Đây…đều là do người cha súc sinh đó của con đánh con sao?” Mặc dù Đường Tĩnh Tuyên cũng đã nói sơ về tình hình bạo hành gia đình mà Hứa Thanh Nhan đã gặp phải rồi, nhưng, không ngờ lại có thể nghiêm trọng như vậy.
“Chính là sau khi người phụ nữ đó vào nhà, cha con…ông ấy đã thay đổi ngày một tệ hơn.”
“Cái thứ khốn nạn, thật là lũ súc sinh.” Ông cụ hung hăng chửi: “Thanh Nhan, không phải sợ, ông làm chủ cho con.”
“Ông, điều con sợ chính là, sợ người phụ nữ đó mê hoặc cha con đến nỗi mát hết tính người, cô ta có thể khiến cho Hứa Thị được yên ổn hay không?”.