*Cho em thêm một cơ hội nữa…” Tống Nghiên Thư đứng trước mặt Đường Tĩnh Tuyên mà khóc, đôi mắt lộ ra vẻ đau xót, có lẽ, Tống Nghiên Thư lúc này mới là người thân thiết nhất là đang ở bên Đường Ninh: “Em thực sự rât muốn ở bên cạnh anh.”
“Tôi không còn thích cô nữa.
Cô muốn thân thẻ của tôi làm gì? Lòng tự trọng của cô có cho phép không?” Đường Tĩnh Tuyên hỏi thẳng: “Nghiên Thư, bước ra khỏi cánh cửa này rồi ở bên cạnh vị hôn phu của cô, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Nếu như lời nói của Đường Tính Tuyên lúc trước, thì mấu chốt đều không có làm tổn thương, thì chữ tự trọng giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm sâu vào trái tim Tống Nghiên Thư.
Lòng tự trọng…
Đương nhiên cô ta có lòng tự trọng, thật sự là bởi vì chữ tự trọng mà cô ta không còn cách nào lại tiếp tục tiếp cận với Đường Tĩnh Tuyên.
Vẫn nhớ một nhà văn nào đó đã từng nói qua, nếu như cô vẫn giữ lòng tự trọng khi nói về tình yêu thì chỉ có một lý do duy nhát, đó là cô yêu chính bản thân mình nhất.
Đường Tĩnh Tuyên tiêu hao rất nhiều tinh thần, vì vậy anh nhắm mắt tĩnh tâm lại.
Mà Nghiên Thư lúc này trông thật khiêm tốn và tẻ nhạt.
“Đường Tĩnh Tuyên, nhớ kỹ, chính là anh không muốn em đấy.”
Nói xong Tống Nghiên Thư xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, đập cửa xông vào còn đụng phải Lục Triệt.
Nhìn thấy đó là Tống Nghiên Thư, Lục Triệt lập tức nhìn về phía Đường Tĩnh Tuyên một cái hiếu kỳ, nhưng Đường Tĩnh Tuyên lại lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Sự thay đổi của Tống Nghiên Thư có chút lớn, tôi không thể nhận ra được nữa.” Lục Triệt không hỏi nhiều, trực tiếp ngồi xuống bên giường của Đường Tĩnh Tuyên: “Đã từng cùng phu nhân đồng cam cộng khổ, vốn tưởng rằng là người tôt, ai ngờ, cô ta lại che giấu sâu như vậy, cho nên mới nói, lâu ngày mới có thể biết được lòng người.”
“Chị gái tôi đã bị dọa đến sợ rồi à?” Đường Tĩnh Tuyên kịp thời đổi chủ đề.
“Đương nhiên là sợ rồi, toàn thân đều là máu.”
“Thanh Nhan…”
*Cô ấy còn chưa biết.” Lục Triệt thở dài một hơi: “Anh làm như vậy là vì cái gì? Anh không sợ, Hứa Thanh Nhan cũng giống như Tống Nghiên Thư sao?”
“Thanh Nhan và tôi đã biết nhau từ khi còn nhỏ.
Cô ấy không phải là người như vậy.” Đường Tĩnh Tuyên nghiêm túc giải thích: “Cũng đừng nói với cô ấy về chuyện này.”
“Được rồi, phu nhân nói để cho anh sắp xếp.
Vừa phẫu thuật xong, hãy nghỉ ngơi một chút …” Lục Triệt đặt điện thoại di động của Đường Tĩnh Tuyên lên bàn đầu giường, nhưng lại bị anh cầm lên rồi bật lên.
Sau đó, tin nhắn của Hứa Thanh Nhan tới: “Cậu không nên tức giận ah? Đồ hẹp hòi? Còn có chuyện gì đối với bạn học đó sao?”
“Cậu có nhớ món Nhật ở cổng trường không? Bà già Nhật đó luôn cho tôi thêm một miếng sushi.”
“Còn muốn đi ăn.”
Đường Tĩnh Tuyên cầm điện thoại muốn trả lời, nhưng gõ một hàng, liền xóa từng cái một: “Quên đi… Lục Triệt, có thể cho tôi tới một chỗ được không?”
“Với bộ dạng bây giờ?” Lục Triệt nghi ngờ hỏi Đường Tĩnh Tuyên.
“Không đau đến chỗ hiểm, không phải sao? Anh cứ để tôi đi theo trái tim mình một lần.” Mặc dù sắc mặt của Đường Tĩnh Tuyên tái nhợt, nhưng trong mắt anh lại ẩn chứa một loại tia sáng cùng khát vọng nhất định.
Loại chuyện này cũng đã từng xuất hiện trong mắt Lục Triệt.
Vì vậy Lục Triệt không có ngăn cản nữa: “Được, nhưng nếu cảm thấy không khỏe, anh nhát định phải nói.”
Đường Tĩnh Tuyên gật đầu, sau đó, dưới sự bảo vệ của Lục Triệt, anh ấy thực sự đi đến trước trường học cũ của họ rồi mua rất nhiều đồ ăn tươi của Nhật Bản cho Hứa Thanh Nhan.
“Có muốn tôi gửi nó đến đó cho anh không?”
Đường Tĩnh Tuyên ngồi ở vị trí kế bên tài xé, nhắm mắt lại rồi lắc đầu: “Không cần, tôi có thể tự mình đi.”
Như anh nói, lần này, anh muốn làm theo trái tim mình và không muốn hồi tiếc điều gì.
Mặc dù lo lắng cho Đường Tĩnh Tuyên bị thương nhưng vẫn đưa anh đến trước cửa căn hộ mới của Hứa Thanh Nhan, lúc đó Hứa Thanh Nhan tình cờ đi ra ngoài và nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên đang ngòi trong xe, cô không nhịn được chạy tới.: “Tại sao cậu lại tới đây?”
“Không phải cậu gọi điện thoại cho tôi rất nhiều sao? Tôi đến đền tội.” Đường Tĩnh Tuyên cười.
“Cậu đến cổng trường?” Hứa Thanh Nhan nhìn thấy thứ anh đang cầm trên tay, nhanh chóng lấy làm kinh ngạc.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Thanh Nhan, Đường Tĩnh Tuyên cuối cùng cũng quét sạch u ám trong lòng, cười nói: “Khi nhỏ, về sau chúng ta vẫn là bạn tốt.”.