“Tiểu Ninh, con tỉnh rồi à?”
“Mẹ…”
“Mau ngồi xuống, khi mang thai đừng đứng lâu.” Hoa Văn Phụng lập tức kéo Đường Ninh ngồi xuống.
Đường Ninh cho rằng Hoa Văn Phụng không để tâm đến những chuyện như vậy, dù sao Mặc Đình cũng đã ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy.
Tuy nhiên, khi hai người đã ngồi yên xuống, Hoa Văn Phụng lén lút liếc nhìn Đường Ninh, sau đó chống tay lên bàn hỏi Đường Ninh: “Tin tức, mẹ đã xem rồi, con định giải quyết chuyện của Đường Huyên như thế nào đây?”
“Con…”
“Ông nội đang giải quyết chuyện này, mẹ, mẹ không nên hỏi Tiểu Ninh.” Mặc Đình từ trong phòng làm việc xuất hiện, đi tới chỗ hai người bọn họ, đáp: “Hơn nữa, đây là chuyện gia đình của Đường gia.”
“Đã như vậy thì mẹ sẽ không hỏi.” Hoa Văn Phụng cười cười với hai người họ, sau đó rồi cùng nhau ăn sáng.
Đường Ninh có thể thấy Hoa Văn Phụng đối với cô thực sự rất chu đáo khách sáo, cũng không có biểu hiện gì là cưỡng ép, dù sao Đường Ninh cũng đã chuẩn bị tâm lý, Hoa Văn Phụng có lẽ vừa rồi còn chưa bắt đầu.
“Mẹ cái khác không nói nhiều, chỉ một câu thôi, dù sao danh tiếng của Đường gia cũng phải xem xét.”
“Con đã biết mẹ.”
Ý của Hoa Văn Phụng lại để cho Đường Ninh thương xót và không được cạn tàu ráo máng với Đường Huyên.
Điều này cũng có thể phản ánh sự độ lượng của bà ấy.
Tuy nhiên, trong lòng Đường Ninh, tha thứ cho Đường Huyên, vĩnh viễn là chuyện của ông trời, cô không làm được, dù sao cô cũng chưa bao giờ là người tốt, điểm ấy ngay từ đầu cô đã không hướng mình đi đến con đường đó.
Hoa Văn Phụng nghĩ Đường Ninh đã đồng ý yêu cầu của bà, sắc mặt lại dịu đi, bà tiếp tục chia thức ăn cho Đường Ninh và Mặc Đình, sau bữa sáng vẫn là rất hài hòa và ấm áp.
Tuy nhiên, sau khi ăn sáng xong, Đường Ninh lại vào phòng ngủ gọi điện cho Hạ Ngọc Linh: “Mẹ, thu xếp họp báo một chút.
Đừng để cho Đường Huyên ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
“Buổi sáng có rất nhiều tay săn ảnh ở cửa, mẹ và ông của con thật vất vả mới tìm cách ra ngoài được.” Hạ Ngọc Linh thẳng thừng đáp.
“Mẹ của Mặc Đình trở về rồi, vừa hay gặp phải chuyện xảy ra với Đường Huyên…”
.” Hạ Ngọc Linh im lặng vài giây, rồi trả lời: “Tốt hơn hết là nên giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, tránh để lại án tượng xấu cho gia đình bên ấy.”
*E rằng, ấn tượng thì cũng đã để lại rồi.” Đường Ninh thấp giọng đáp: “Nhưng mẹ, nên xử lý như thế nào, con thương lượng với ông nội, không cần thỏa hiệp với Đường Huyên.”
“Con nghĩ mẹ bớt hận con bé đấy sao? Tiểu Ninh, con yên tâm đi, Đường gia chúng ta không phải là một gia đình bình thường, đối với việc nhà sẽ xử lý ổn thỏa không cần người khác hướng dẫn.
Vì thông gia đã trở về, con đương nhiên phải tôn trọng bà ấy, quan tâm đến bà ấy.”
“Mẹ, con cũng biết rồi.”
Hạ Ngọc Linh biết rằng Đường Ninh là người cân đo đong đếm, vì vậy bà ấy không cần phải lo lắng về điều đó, nhưng chuyện của Đường Huyên.
Bà phải xử lý nó thật tốt thôi.
Vì vậy, Hạ Ngọc Linh không còn áp dụng chính sách né tránh các tay săn ảnh đang đợi ở dưới lầu nữa, mà trực tiếp nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông.
“Là một gia tộc nổi tiếng được hoan nghênh, Đường gia luôn tận tâm phục vụ xã hội, nhưng về chuyện của Đường Huyên, đó là việc nhà của Đường gia chúng tôi.
Không liên quan gì đến các bạn.
Các bạn chỉ nhìn thấy Đường Huyên đáng thương mà thôi.
Nhưng mà không nhìn thấy khi chúng tôi, những người thân trong gia đình, rơi nước mắt tuyệt vọng vì cô ta, vì vậy xin đừng dùng ý kiến chủ quan của các bạn để suy đoán về hành vi và ý định của gia đình chúng tôi.”
“Về chuyện Đường Huyên, tôi xin nói vài câu ở đây: Thứ nhất, Đường Huyên đã từng phối hợp với bệnh viện Hoa Kỳ để cắt bỏ tử cung của Đường Ninh.
Thứ hai, Đường Huyên một lần lợi dụng tôi đi công tác nước ngoài tìm người bắt cóc tôi, hơn nữa còn muốn giết con tin.
Thứ ba, Đường Huyên biết Đường Ninh đang mang thai nên đã bán tin tức cho người có ý đồ với Đường Ninh, khiến Đường Ninh thiếu chút nữa một người hai sinh mạng, không có cách nào trải qua loại đau đớn này.”
“Vì vậy, xin đừng đánh giá chúng tôi từ vị trí đạo đức…”
“Chúng tôi không khởi tố Đường Huyên, chúng tôi còn đã hết lòng quan tâm rồi!”
“Là người nhà, cha tôi, cựu chủ tịch của Đường gia, từng rất kỳ vọng vào cháu gái của mình, nhưng từ nay về sau chuyện gì đã làm tổn thương lòng của một ông lão?
Nguyên do lại ở trong đó, sao phải nghĩ sâu xa?”.