“Cuối cùng, đây là lời giải thích cuối cùng của Đường gia về Đường Huyên.
Đường gia và Đường Huyên không còn liên quan nữa, vì vậy bât kỳ lựa chọn nào mà Đường Huyên đưa ra đều không liên quan đến Đường gia.”
“Cũng mong mọi người trong lòng tự nhủ.
Gặp phải người nhà như Đường Huyên, phạm nhiều tội ác, liệu các bạn có còn có tắm lòng bao dung không?”
“Nếu các bạn cũng không làm được, vậy các bạn lựa lời mà công kích đến Đường gia.”
Lời nói của Hạ Ngọc Linh không khiêm tốn cũng không hồng hách mà thẳng thắn và bộc trực.
Bởi vì tội ác của Đường Huyên từng chuyện đều có thể kể ra một cách chỉ tiết.
Sau đó, Hạ Ngọc Linh cúi đầu trước giới truyền thông để cảm on, rồi bước vào tòa nhà Đường gia, không hề có bất kỳ phản ứng nào với Đường Huyên.
Trong lòng tự nhủ!
“Kỳ thật Đường Huyên có kết cục hiện tại, thật là tự làm tự chịu.
Trước kia còn đồn cô ta dùng tiền giả lừa gạt người lớn tuổi.
Cô ta ở đâu mà muốn trở về nhà Đường gia? Bất quá cũng là muốn tống tiền mà thôi…”
“Bạn tôi làm việc trong Đường gia.
Nghe nói Đường Huyên đã làm tất cả những việc xấu xa để tranh đoạt tài sản.
Đường gia có lẽ sợ huyết thống Đường gia bị mang tiếng xấu, cho nên mới mang thằng bé đi ah.”
“Đường Huyên lấy đi tử cung của người khác, lại bán tin tức của người khác, xứng đáng làm mẹ ở chỗ nào? Một người mẹ thực sự không bao giờ có thể làm chuyện kinh tởm như vậy.”
“Các người bây giờ thông cảm cho Đường Huyên, nhưng tôi cá là nếu nhà họ Đường không đón đứa nhỏ, Đường Huyên nhất định sẽ có chiêu bài mới uy hiếp người nhà họ Đường bằng đứa nhỏ.”
“Thật ra, tôi rất muốn biết tại sao sự việc đến nước này, mọi người vẫn thương cảm được cho Đường Huyên.
Nếu đã coi đó là thứ để giải tỏa sự nhàm chán thì cứ xem là được rồi, tại sao lại phải công kích Đường Thị và Đường Ninh?”“
Thật ra thái độ vừa rồi của Hạ Ngọc Linh rất kiên quyết, bà ấy bày tỏ rõ quan điểm rằng Đường Thị không nợ Đường Huyên, Đường Thị và Đường Huyên không còn quan hệ gì nữa.
Thêm lực lượng của Hải Thuy, trong tương lai chuyện của Đường Huyên sẽ tự động bị dập tắt, không cần tốn thời gian và sức lực của mọi người.
Vì vậy, Đường Huyên coi như đã tự làm mình tổn thương một cách vô ích.
Trên đời này sẽ không còn ai thương cảm cho hành động của cô ta nữa, đến giờ phút này, cô ta đã hoàn toàn trở.
thành “cậu bé chăn cừu”.
Trong phòng bệnh, Đường Huyên vừa mới tỉnh lại.
Thấy cô ta đang ngỏng cổ xem thông tin làng giải trí cách đó không xa, điều dưỡng cúi đầu nói với cô: “Tiền phẫu thuật của cô đã được tài xé làm cô bị thương trả, còn tiền cô nợ tiền bệnh viện, bệnh viện coi như làm nhân đạo ủng hộ cô, chúng tôi vẫn sẽ chữa khỏi cho cô hoàn toàn, nhưng sau đó mời cô Đường lập tức rời khỏi bệnh viện.”
Cái gọi là làm nhân đạo chẳng qua là lo sợ Đường Huyên lại gây ra càng nhiều rắc rối hơn.
Các tay săn ảnh đông đảo hàng ngày đã làm xáo trộn trật tự của bệnh viện.
Trên thực tế, lý do tại sao bệnh viện đưa ra thỏa hiệp như.
vậy là vì bệnh viện này đã từng nhận tài trợ của Đường Thị, để thu xếp ổn thỏa chỗ Đường Huyên, bệnh viện mới đưa ra quyết định như vậy, mặc dù cho đến khi biểu quyết nhất trí được thông qua, mọi người trong bệnh viện đều không muốn.
Vì biết rõ cô ta là người như thế nào mà vẫn phải đối tốt với cô ta, cho ăn uống đàng hoàng, như thể trước mặt là cuồng phong, vẫn phải như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu là một người tốt, có lẽ họ sẽ rất vui.
Nếu một người có thể kích động cả nước, nam nữ, già trẻ đều chán ghét, thì cô ta qua thật công lực thâm hậu, nhưng Đường Huyên rõ ràng đã làm được điều đó.
Về phần Đường Huyên đang nằm trên giường, lúc này …
trong đầu đột nhiên trống rỗng, một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói với y tá: “Tại sao người lái xe đó lại không đâm tôi chết?”
“Cô hãy tha cho người lái xe đi, anh ta vô tội.
Anh ta chỉ là một thanh niên mới bắt đầu lập nghiệp, bị cô đụng phải, anh ta đã phải rút sạch số vốn lưu động duy nhát trong túi.”
“Đường Huyên, trên thế giới này không phải chỉ có mỗi mình cô, cô đừng có coi trọng bản thân quá, làm như tất cả mọi người phải vây xung quanh cô vậy.”
“Điểm khác biệt giữa cô và Đường Ninh thật ra không phải ở vẻ bề ngoài hay các điều kiện khác mà là trái tim.”
“Còn việc nữa quên không nói với cô, chân trái của cô sau này có thể sẽ bị thọt.”
Nói xong, điều dưỡng nhìn Đường Huyên một cách bất lực, sau đó xoay người rời đi.
Thọt rồi!
Đường Huyên nằm trên giường dở khóc dở cười, đột nhiên nghĩ rằng dường như mỗi lần cô ta nghĩ ra cách đối phó Đường Ninh, đều là giúp Đường Ninh trở nên tốt hơn, nhưng cô ta lại càng đau khổ hơn.
“Tôi không đấu nữa, tôi không đấu nỗi nữa rồi…..
“Nhưng, có người nào có thể giúp tôi không?”
Đáp án đương nhiên là không có!
Trong hoàn cảnh này, Đường Thị đã thành công thoát khỏi sự cố của Đường Huyên và không bị liên lụy bởi Đường Huyên, bởi vì Hạ Ngọc Linh đủ quyết tâm không tha thứ cho những người đã làm tổn thương gia đình cô.
Đường Ninh không hỏi một câu nào về chuyện này, cứ lặng lẽ dưỡng thai ở nhà, đương nhiên Đường Ninh không biết Hoa Văn Phụng có hài lòng với kết quả như vậy hay không.
Lúc này, hai người đang cùng nhau xem tin tức trong phòng khách, Hoa Văn Phụng nhìn thấy Hạ Ngọc Linh trên TV liền quay đầu nhìn Đường Ninh hỏi: “Tiểu Ninh, khi nào thì con thu xếp cho ta gặp mặt bà thông gia đây?”.