*Mẹ… con xin lỗi, lẽ ra con nên thu xếp sớm hơn, là con sơ xuất rồi.” Đường Ninh khiêm tốn đáp.
Khi bạn không thể đoán được suy nghĩ của một người, cách tốt nhất là để địch tiền và ta rút lui.
Với thái độ hối lỗi có thể giảm bớt được một nửa sự bắt mãn của đối Phụng.
“Bây giờ con sẽ gọi điện thoại sắp xếp “Không vội.” Hoa Văn Phụng đặt điều khiển từ xa trong tay xuống, đi tới chỗ Đường Ninh: “Đường Thị bây giờ là do bà thông gia quản lý sao?”
“Vâng, bây giờ con đang mang thai, nhiều việc không tiện lộ diện.”
*Nói cũng đúng, mọi chuyện đợi bé con ra đời rồi tính.”
Hoa Văn Phụng nở nụ cười nói.
Theo ý của Hoa Văn Phụng, thực ra, Đường Ninh mơ hồ cảm thấy bà ta muốn Đường Ninh quay lại tiếp quản nhà họ Đường.
Điều này khiến Đường Ninh thoáng cảm thấy không thoải mái, mặc dù Hoa Văn Phụng không công khai can thiệp vào cuộc sống của cô và Mặc Đình, nhưng trong lời nói của bà đều là sự ám chỉ.
“Đúng rồi, ngày mai mẹ có hẹn giáo sư cũ của Viện nghiên cứu Sinh học đi ăn.
Ông ấy từng là bác sĩ của Mặc Đình, chăm sóc Mặc Đình nhiều năm rồi.
Ngày mai con có thể dành chút thời gian đi cùng mẹ được không?”
Đối với lời mời của Hoa Văn Phụng, Đường Ninh không hề do dự, gật gật đầu:”Tất nhiên là được rồi ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Hai người đối qua đối lại một cách rất cẩn thận, không phân thắng bại, bởi vì không muốn bị đối Phụng nắm thóp.
Đường Ninh có thể thổ lộ tâm tình với Mặc Đình, nhưng……
Lại không thể nói một câu thật lòng nào với Hoa Văn Phụng.
Từ xưa đến nay, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là một chủ đề phức tạp, Đường Ninh và mẹ chồng cô cũng không ngoại lệ?
Rất nhanh, Mặc Đình đã về nhà, nhìn thái độ của Hoa Văn Phụng, trong lòng anh cũng ngầm đoán được chút ít vấn đề.
Vì vậy, anh ngồi xuống cạnh Đường Ninh, vòng tay qua vai Đường Ninh, nói với Hoa Văn Phụng: “Mẹ……mẹ cũng đã về rồi, có một số chuyện, con sẽ nói rõ với mẹ.”
“Con không muốn diễn kịch hào môn gì đâu.”
“Mẹ có gì cứ nói thẳng, trước mặt Ninh không cần phải nói năng kỳ cục, ám chỉ nhiều vậy đâu, nhà chúng con không trước giờ không có kiểu đó.”
“Người phụ nữ mà Mặc Đình con lấy về không phải để chịu ấm ức hay tức giận, nếu mẹ thiếu người giúp việc hay gì khác con có thể tìm cho mẹ hàng tỉ người, nhưng có một điều, làm tổn thương Đường Ninh là không được.”
“Con không yêu cầu mẹ phải chấp nhận Ninh……
“Nhưng, cũng mong mẹ không can thiệp vào cách sống của vợ chồng con.”
“Mẹ cũng từng nói, coi như chưa từng sinh ra đứa con này, vậy thì bây giờ cũng mong mẹ coi như không có cô con dâu này.”
Đường Ninh cứ tưởng rằng Hoa Văn Phụng nghe xong câu nói này sẽ rất tức giận hoặc gì khác nhưng bà ta lại có thể cười nói: “Con trai, con là do mẹ sinh ra, mẹ đương nhiên hiểu con.”
“Mẹ.
Không phải mẹ muốn vậy sao?”
Hoa Văn Phụng mềm lòng như vậy, lại khiến Mặc Đình ngàn vạn lời nói trong lòng đều bị bà ấy chặn lại ngay cổ họng.
“Mẹ chỉ tùy ý nói, nếu con không thích, sau này mẹ sẽ không nhắc tới.” Hoa Văn Phụng lấy lui làm tiền, điều này khiến Đường Ninh biết sâu sắc mẹ chồng cô khôn khéo như thế nào.
“Rốt cuộc tuổi bấy nhiêu rồi, quản không được cũng không nên quản cuộc sống của người trẻ tuổi, là mẹ đã vượt quá giới hạn.”
Đường Ninh từ đầu đến cuối không nói, chỉ cười với Hoa Văn Phụng.
Mặc dù, cô ghét cảm giác cần phải cẩn thận khi ở nhà.
Mặc Đình nhàn nhạt liếc nhìn Hoa Văn Phụng, không nói nữa, chỉ ôm eo Đường Ninh, một lúc lâu sau mới nói: “Mẹ… Con mua một căn nhà khác ở Khải Duyệt, gần biển.
Con biết mẹ và cha đều thích, vì vậy con đã để mọi người chuẩn bị, có thể chuyển đến trong vòng ba ngày.
Đến lúc đó, mẹ cũng không phải cảm thấy ủy khuất khi sóng trong phòng dành cho khách.
Ý nghĩa này đã quá rõ ràng….