Mặc Đình muốn Hoa Văn Phụng không làm phiền cuộc sống của anh với Đường Ninh.
“Tuổi trẻ có nhịp sống của tuổi trẻ, mẹ hiểu được, được thôi… Dù sao cha của con cũng trở về, mẹ vào ở trước, hiện tại không ra nước ngoài.”
Tuy nhiên, Hoa Văn Phụng không hề có biểu hiện tức giận, như thể đang nói về một điều bình thường.
Điều này khiến Đường Ninh được mở rộng tầm mắt, và có lẽ cô nên nhường chỗ cho Hoa Văn Phụng, người là số một thế giới về sự ẩn nhẫn.
Cô không thể nói mình có thích Hoa Văn Phụng hay không, chỉ cần Hoa Văn Phụng không quá đáng, trong lòng nhất định phải có sự tôn trọng đối với Hoa Văn Phụng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy Hoa Văn Phụng có kế hoạch gì đối với cô, đương nhiên, cô cũng không hy vọng có một người mẹ chồng chỉ vài ngày nhìn thấy con dâu, liền tâm tình như vậy.
“Mẹ đi một mình không chuẩn bị gì nhiều.
Nhát định không quen.
Sao không đợi cha về rồi dọn vào?” Đường Ninh trầm giọng nói với hai người, có chút giọng điệu làm nũng với Mặc Đình.
Đường Ninh cô bão táp phong ba gì mà chưa từng nhìn thấy?
Sẽ sợ thiết lập mối quan hệ mẹ chồng – con dâu?
Hơn nữa, cho đến nay cô chưa thấy có điều gì ác ý của Hoa Văn Phụng, ít nhát thì bà ấy cũng thể hiện sự quan tâm của mình dành cho họ, mặc dù mối quan hệ này có thể hơi… vượt quá giới hạn.
Nhưng mối quan hệ nào cũng có lúc gặp trắc trở, trên đời này, người có thể giao tiếp với cô ngay từ đầu quả thật… chỉ có một người duy nhất, Mặc Đình!
“Tiểu Ninh, tự chăm sóc mình đi, mẹ sẽ xem xét mà làm.”
Hoa Văn Phụng từ đầu đến cuối vẫn duy trì phẩm chất và sự dịu dàng của trưởng bối.
Vị vậy Đường Ninh chỉ gật đầu.
Nửa đêm, hai người đều đã nằm trên giường, Đường Ninh chống khuỷu tay vào trong ngực Mặc Đình: “Chồng…”
“Còn chưa ngủ à?” Mặc Đình khẽ quay sang bên cạnh anh, ôm Đường Ninh chặt hơn: “Em muốn hỏi, về mẹ đúng không?”
“Em thực sự không thể cảm nhận được trái tim của bà ấy.”
Đường Ninh là người giỏi quan sát, ai cũng biết điều này, chỉ cần ai nhìn thấy cô, hoặc trải qua một số chuyện vụn vặt, cô đều có thể nhìn thấu người kia, mặc dù cô không bao giờ đâm phá họ.
Nhưng, Hoa Văn Phụng…
Cô không thể đoán được bà ấy đang nghĩ gì.
“Tại anh… Anh trước đây chỉ nói với bà ấy về cuộc hôn nhân của chúng ta, ngoài ra không nói bất cứ điều gì khác.”
“Giấu diềm không giống với phong cách của anh.”
“Lúc đó bà ấy không hỏi nhiều nên anh không biết rằng sau khi gặp em thì thái độ của bà ấy sẽ rất mơ hồ và khó đoán.” Mặc Đình nhẹ nhàng nói: “Anh biết, em không thích không rõ ràng, vì vậy anh chỉ muồn làm rõ ràng mọi chuyện, sau đó mẹ anh sẽ chuyển khỏi đây.
Anh sẽ phá bỏ tất cả các phòng dành cho khách, chỉ để lại phòng ngủ chính và phòng cho bé.”.
Truyện Dị Năng
“Chuyện này không thể trách mẹ được.
Dù sao mẹ bắt gặp Đường Huyên tự tử khi bà ấy trở về, nên có thể mẹ sẽ hiểu lầm em.
Vì vậy, hãy cho em một chút thời gian để em đến gần mẹ thử xem.” Đường Ninh dựa vào trong ngực Mặc Đình nói:” Đã bao lâu hai mẹ con anh không gặp rồi?”
“Lần cuối cùng gặp nhau là vào khoảng bồn năm trước.”
“Vậy thì mẹ không chỉ đối với em, mà với con trai là anh, có lẽ đều rất xa lạ.
Mẹ không biết rằng Mặc Đình của em đã mạnh mẽ như vậy.
Vì vậy, hãy cố gắng làm cho mẹ hiểu chúng ta.
Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”
“Thật ra, chỉ cần là người mà trong lòng mẹ chấp nhận, mẹ sẽ đào tận tâm can.” Lúc này, Mặc Đình vẫn hiểu Hoa Văn Phụng.
Rốt cuộc vẫn là mẹ anh, bên ngoài làm sao thật sự là loại người xấu xa?
Không đời nào!
*Ừ.” Đường Ninh đáp, rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy, sáng hôm sau, vào khoảng mười giờ, khi Hoa Văn Phụng chuẩn bị xách ví đi ra ngoài thì nhìn thấy Đường Ninh đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha, đương nhiên là vì đi gặp người lớn tuổi, Đường Ninh trông thật tươm tắt…
“Con đang đợi mẹ.” Đường Ninh ôn hòa đáp.
*Đi thôi.” Thấy Đường Ninh khẽ động, Hoa Văn Phụng vội vàng bước tới đỡ Đường Ninh, hai người cùng nhau đi ra ngoài, nhanh chóng đến cửa bệnh viện, bệnh viện trước mặt không phải ở nơi nào khác, mà là bệnh viện Đường Huyên hiện đang nằm...