Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Không phải vô cớ mà lão gia lại tức giận như vậy, dù sao danh tiếng của Mặc gia và Đường gia cũng đã bị Hoa Văn Phụng đánh bại hoàn toàn.

“Ông, ông yên tâm đi, con sẽ biết cách đối phó với …”
“Nhưng không biết vì sao lại vô duyên vô cớ làm phiền người nhà của con…” Mặc lão gia thở dài: “Văn Phụng trước kia không phải như vậy, cũng không biết khi nào đã thay đổi.”
Lão gia vừa nghe nói Mặc Đình sẽ giải quyết, liền muốn cúp điện thoại.

Chỉ là Đường Ninh cũng nhận thấy được ý tứ trong lời nói của lão gia, lập tức kêu ông lão: “Ông ơi, chờ đãi!”
“Sao vậy?”
“Có thể kể cho con nghe vài điều về quá khứ của mẹ được không?” Đường Ninh gần như đã quên mắt, ông lão lẽ ra phải là người quen thuộc nhất với Hoa Văn Phụng.


“Trước đây? Trước kia nó hiểu rõ nguyên tắc, nhưng bây giờ, chẳng lẽ là bởi vì mãn kinh?”
Đường Ninh không hỏi quá nhiều, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với ông, bởi vì cô tin rằng những gì đang phân vân trong lòng cũng là một bí ẳn chưa được giải đáp đối với Mặc Đình.

Thịnh Kinh lại tung ra một tin tức giải trí lớn như vậy, và người tung tin này chính là mẹ của Mặc Đình, trên mạng đã có rất nhiều thảo luận và họ đều muốn biết những gì Hoa Văn Phượng nói có phải là sự thật hay không.

An Tử Hạo gọi điện cho Đường Ninh để hỏi, nhưng Đường Ninh nói rằng anh ấy không phải lo lắng, vì vậy An Tử Hạo tiếp tục đắm mình tìm kiếm cô gái tên tiểu Dã.

Có lẽ trong tâm lí An Tử Hạo có quỷ, nên khi An Tử Hạo đi nằm vùng, cô diễn viên đóng thế kia hoàn toàn không xuất hiện.

Một cái khác, An Tử Hạo đi Thiên Kiều, đi ra ngoài dò hỏi tin tức, nhưng không có cách nào gặp được người bên kia.

An Tử Hạo nghĩ thầm, cô gái nhỏ này thật là xảo quyệt, nhất định ở cách đó không xa theo dõi từng động tác của anh, cho nên mới giả vờ rời đi, ngồi trong xe một tiếng, anh quay lại quầy hàng tiếp cận, cô bé kia quả nhiên đã đến, chỉ là thấy An Tử Hạo, cô như nhìn thấy ma mà bỏ chạy.

An Tử Hạo phản xạ có điều kiện đuỏi kịp, nhưng hai người đã chạy chừng mấy km, vừa chạy vừa mệt, An Tử Hạo đột nhiên kêu lên phía trước: “Cô chạy cái gì?”
“Tôi đánh anh tôi còn không chạy, chờ bị người ta đuổi theo à? Điên sao?” Cô đứng chống hông, cách An Tử Hạo hai mét; “Nếu không, tôi cho anh tiếp cận, cho anh ấn một cái trước khi trước khi tôi đánh anh một cái?”
“Được rồi, chỉ cần cô đừng chạy trốn nữa là được.” An Tử Hạo nén lòng an ủi.

“Vậy thì chúng ta tìm một chỗ ngồi yên ổn đi?” Cô cảnh giác hỏi.


“Được.”
Hai người đồng ý trở lại gian hàng, nhưng vừa lúc An Tử Hạo vừa ngồi xuống ghé, bên kia đã vỗ một cái vào lòng bàn tay, nhưng lần này không phải là đánh vào mặt, mà là vào cổ…
Nhìn thấy An Tử Hạo ngã xuống, người bên kia lập tức đẩy sạp chạy trồn.

Sau đó, một người qua đường lại đỡ An Tử Hạo đứng dậy: “Tiểu tử, tôi đã nói rồi, đừng có gây chuyện với Tiểu Dã, sao cậu không nghe?”
“Chắc thím biết cô áy sống ở đâu?”
Người cô qua đường kinh ngạc nhìn An Tử Hạo, lắp bắp nói: “Cậu định làm gì?”
Tất nhiên là làm những gì anh ta phải làm, cả hai lần anh đều bị đánh bởi một người phụ nữ, nếu anh không tìm thấy cô gái nhỏ đó, anh sẽ không bỏ cuộc.

An Tử Hạo lười nói nhảm với đối phương nên trực tiếp trả tiền.

Nhìn thấy sự chân thành của An Tử Hạo, bên kia lập tức bán đứng cô gái tiểu Dã…
Tất nhiên, An Tử Hạo sẽ không biết rằng bước đi này của anh đã đủ để thay đổi cuộc đời anh.


Tử Hạo lần theo địa chỉ đi tìm, nhưng chuông cửa hỏng, bên trong cũng không có ai trả lời.

Đúng lúc này, An Tử Hạo nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại thì thấy tiểu nha đầu đang dìu một bà lão đeo khẩu trang.

Tiểu nha đầu thấy anh ấy liền thả bà lão ra ba chân bón cẳng chạy thục mạng.

Lần này, An Tử Hạo cũng không đuổi theo nữa mà đe dọa luôn: “Này, nha đầu, bà lão cô cũng mặc kệ hả?”
Tiểu nha đầu quay đầu lại nói với bà lão: “Mẹ, mẹ tự lo Hóa ra, cô ta mặc kệ thật……
An Tử Hạo coi như đã được mở mang tầm mắt, tiểu nha đầu này rốt cuộc hoang dã đến thế nào, thì nghe thấy bà lão đứng cạnh cười: “Thật là ngại quá, con gái tôi gây phiền phức cho anh rồi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận