Thực ra, nguyên nhân khiến Đường Ninh đặc biệt mong đợi kịch bản này, không có gì khác, chỉ vì cô ấy quá nóng lòng muốn biết nội dung của tập cuối.
Muốn biết kết cục.
Đương nhiên, cô ấy càng không thể biết sự xuất hiện của Thẩm Tinh Yên sẽ mang tới thay đổi lớn cho hai vợ chồng cô đến thế nào!
Cô bé đóng thế cảnh võ thuật cuối cùng đã không thể thoát khỏi sự cám dỗ từ lời mời đóng phim của An Tử Hạo, ngoan ngoãn bước từ trên chiếc xe phân khối lớn xuống.
“Anh không có ai để ký hợp đồng hay sao mà lại tìm một người đóng thế cảnh võ thuật ký làm gì? Anh bị thần kinh à?”
Thẩm Tinh Yên vì thế mà rất đề phòng An Tử Hạo: “Không lẽ là quy tắc đổi chác? Tôi nói cho anh biết, tôi cũng xem qua không ít những trò bẩn thỉu trong làng giải trí, tôi bán nghệ chứ không bán thân!”
An Tử Hạo nắm lấy thắt lưng trên tay cô, hừ một tiếng: “Cô sao? Còn chưa kịp đụng đến sợi tóc đã bị hất tung lên rồi.
Tôi có chán sống thế nào đi nữa cũng không muốn tìm đến cái chết, cô cũng là lão làng trong cái làng giải trí này rồi, việc gì phải giả vờ trước mặt tôi?”
*Vả lại nói câu hơi khó nghe, với thân hình này của cô, tôi còn liều mạng đổi tình cho vai diễn!”
“Vậy anh ký hợp đồng với tôi làm gì?”
“Để phục vụ nhân dân, để tránh cho người khác lại bị cô lừa gạt.” An Tử Hạo khẽ ngâm nga.
Thực ra, An Tử Hạo không biết, anh ấy thực sự đã làm được một việc tốt.
Trong những ngày qua, Hoa Văn Phụng vô cùng tức giận vì sự bạo lực của internet, đồng thời tức giận vì Mặc Đình bỏ mặc bà ấy.
Dù thế nào thì bà ấy cũng là “mẹ ruột” của Mặc Đình, nhưng hiện tại xem ra địa vị của bà ấy trong lòng Mặc Đình không bằng một cái diễn viên, một người đã làm mẹ mắy chục năm làm sao có thể chấp nhận được điều này?
“Dù sao em cũng là phần tử tri thức cấp cao, làm sao có thể cùng một diễn viên so đo?”
ổi một người khác cũng không sao, nhưng anh xem cái diễn viên này thực lực như thế nào? Nếu em thật sự dung túng cô ta, sau này nhà họ Mặc không biết bị cô ta tính kế thế nào.” Hoa Văn Phụng trừng mắt nhìn cha Mặc rồi nói.
“Em đừng có mà cái diễn viên này diễn viên nọ.
Dù sao.
con trai em cũng là điều hành một công ty giải trí…”
“Nói đến đây, em thực sự hối hận.
Lúc Mặc Đình nói rằng nó kết hôn với một người mẫu, em nên phản đối, hôm nay.
sẽ không mất kiểm soát như thế này.” Hoa Văn Phụng quay đầu lại nói với cha Mặc: “Anh có biết không? Giáo sư nói, đứa trẻ trong bụng cô ta là con gái?”
*Con gái thì làm sao?” Cha Mặc thực sự không hiểu ý của bà ấy.
“Con trai thì không sao, con gái học theo cái không tốt của mẹ thì làm sao được? Em không muốn đứa cháu gái như Vậy…”
“Lẽ nào em còn có thể ngăn cản đứa bé sinh ra sao?”
Hoa Văn Phụng không tiếp tục thảo luận vấn đề này với cha Mặc, mà là trực tiếp gọi điện thoại cho Mặc Đình: “Tiểu Đình, hôm đó mẹ đưa tiểu Ninh đến gặp giáo sư, giáo sư nói với mẹ rằng tiểu Ninh mang thai con gái, nhưng mẹ nhớ là con thích con trai đúng không?”
“Nói thẳng mục đích, còn nữa, cũng đừng gọi tiểu Ninh, đó không phải tên cho mẹ gọi, đừng làm cho con nghe thấy ghê tởm.”
“Giáo sư cũng nói rằng đứa trẻ này có thể bị bệnh nặng khi sinh ra.”
“Con không biết, giáo sư Lý còn có khả năng biết trước mọi chuyện.” Mặc Đình trực tiếp chế nhạo: “Hoa phu nhân, con chỉ cảnh cáo mẹ một lần thôi, đừng có mà tính kế với con con, nều không…”
*Nếu không thì sao?” Hoa Văn Phụng hỏi ngược lại.
“Kết cục sẽ không tốt đẹp.” Mặc Đình trực tiếp cúp điện thoại sau khi nói xong.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Hoa Văn Phụng thực sự có thể làm những chuyện như vậy, có thể nói những lời như vậy, bởi vì trong câu nói vừa rồi, bà ấy suýt chút nữa nói rằng yêu cầu Đường Ninh bỏ đứa bé đi.
Bà ấy rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Lẽ nào bà ấy thật sự không nghĩ qua đứa bé đang lớn lên trong bụng Đường Ninh cũng là cháu của bà ấy sao?
Đương nhiên Mặc Đình không thể ý tới Hoa Văn Phụng nữa, như cũ tiếp tục làm việc, nhưng lúc này, Lục Triệt gọi: “Chủ tịch…”.