“Trên đời này thật sự có đủ loại người, tùy tiện bịa đặt sự thật, bên ngoài vẫn có người tin.”
Hoa Văn Phụng cầm điện thoại nhìn liên tục máy lần, nhưng tự đáy lòng, bà ấy rất quan tâm đến việc có người bình luận như thế này, nhưng đồng thời bà ấy cũng rất khó hiểu không biết nên làm thế nào?
Điều này là không thể……
Hoàn toàn không thể.
Bên dưới bài đăng, nhiều người đang theo trào lưu hỏi người tung tin, thông tin kiểu gì vẫn được giấu kín, tuy nhiên, người này không hề xuất hiện trở lại, phải đến vài tiếng sau, người này mới xuất hiện trở lại dưới bài đăng.
nhưng để lại một câu, mọi người lại càng không hiểu.
“Tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về mình.”
Nhìn thấy câu này, Hoa Văn Phụng sợ tới mức lập tức đánh rớt điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Cha Mặc lập tức hỏi Hoa Văn Phụng: “Đừng tức giận vì những chuyện tầm thường như vậy.”
Hoa Văn Phụng xoay người nằm ở trên giường bệnh, lúc này trong đầu chỉ có một câu nói, lại lặp đi lặp lại.
Tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về mình!
Chẳng lẽ người đó vẫn chưa chết, vẫn còn ở trên đời này?
Điều này là không thẻ!
Bà ấy phải tìm ra chính xác ai là người đứng sau, tất nhiên, bằng cách này, lời nói của người tố giác sẽ khiến tình hình của Đường Ninh trở nên tốt hơn rất nhiều.
Thay vào đó, đó là danh tiếng của Hoa Văn Phụng, đối với người dân Thịnh Kinh, đó chỉ đơn giản là một lý do để ghen tị và ghê tởm.
“Sau này, đừng hở chút là tìm phóng viên.
Con trai ông là lão đại trong làng giải trí.
Ông nghĩ nó sẽ để cho ông như: ý? Đừng mơ mộng nữa.
Chuyện này chỉ làm hại chúng ta mà thôi.”
Hoa Văn Phụng hiểu sâu sắc về điều này!
Vốn dĩ chướng mắt Đường Ninh là mục tiêu lớn nhất của bà ấy, nhưng lúc này, người phía sau lại xuất hiện…
Sau đó Đường Ninh trở nên hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, bà ấy chưa bao giờ thực sự nhìn thấy sự tàn nhẫn của Đường Ninh!
Nhưng lần này, việc PR không liên quan gì đến Hải Thụy!
Hải Thụy không có bất kỳ hành động nào, nhưng việc sửa lại kết luận sai của Đường Ninh cũng đã được đăng trên Internet, mặc dù nó giống như một tác phẩm của người hâm mộ, nhưng… Phương Dục vẫn chú ý đến chân tướng của sự việc này.
Cha Mặc hiển nhiên không ngờ, để làm cho mọi thứ trở nên giật gân như vậy, trên thực tế, giải pháp chỉ là vấn đề của một câu nói.
Chắc hẳn hai vợ chồng đều nghĩ rằng tất cả đều do Mặc Đình sắp đặt đúng không?
Tuy nhiên, bản thân Mặc Đình biết rất rõ rằng chuyện này không liên quan gì đến Hải Thụy.
Phương Dục đã tìm tài khoản đăng bài viết kia, bởi vì anh ấy không tin vào bất cứ điều gì có lửa mà không có khói, vì đây không phải là phương thức PR của Hải Thụy, không có lý do gì để giúp đỡ Đường Ninh.
“Mặc tổng, đây là thiệp mời của người đã viết lên bài sửa lại kết luận sai về Đường Ninh, anh nhìn xem.” Phương Dục đưa điện thoại cho Mặc Đình.
Mặc Đình nhìn lên, nhưng không có bắt máy, chỉ thản nhiên nói: “Tôi đã xem qua rồi… Nói cho tôi biết suy nghĩ của anh?”
“Tôi nghĩ… người đăng bài này chắc là của người quen biết cũ, đằng sau chuyện này, có lẽ thật sự có một bí mật mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.
Cái này rất rõ ràng, người quen cũ mà có ý chĩa mũi nhọn vào, xem như minh oan cho Đường Ninh, nhưng nhìn câu cuôi cùng… “
“Ý anh là tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về mình?”
“Đây rõ ràng là một lời tuyên chiến.”
“Tôi đã phái người đi điều tra người đăng nó.” Mặc Đình bình tĩnh nói..