Mặc Đình đồng ý để người phụ nữ vào Khải Duyệt Đề Cảnh, ngay lập tức yêu cầu Phương Dục kiểm tra lý lịch về người phụ nữ, hóa ra họ của người phụ nữ là Bạch, tên Lệ Hoa, xuất thân trong một gia đình giàu có, về sau gia đình xảy ra hỏa hoạn lớn nên đã hủy hoại dung mạo của bà ấy, nhưng lại gặp được ân nhân của mình là Thẳm Bác Diệu, hai người lâu ngày nảy sinh tình cảm, rồi kết hôn và sinh ra Thẩm Tinh Yên.
Sau khi hiểu rõ lai lịch của người phụ nữ, Đường Ninh đã gọi cho cô ấy.
Đương nhiên, vì Lục Triệt vẫn còn ở nước ngoài, cho nên sắp xếp chuyện về người phụ nữ này, Mặc Đình giao cho chị Long toàn quyền xử lí.
Khi chị Long đến Khải Duyệt Đế Cảnh, nhìn thấy người phụ nữ, cô ấy không thể không tìm hiểu lý do tại sao bà ấy lại che mặt, người phụ nữ không thể tránh được nên đã nói sự thật: “Tôi trở nên như thế này là do vết bỏng của tôi nhiều năm trước đây.
“
“Đường Ninh biết không?” Chị Long chỉ quan tâm chuyện này, sẽ làm Đường Ninh sợ hãi.
“Ừm, cô ấy biết.” Bạch Lệ Hoa gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
“Tốt nhất là nên như vậy.” Vì Mặc Đình đã đồng ý, chị Long sẽ không nghi ngờ tính cách của bà ấy, đương nhiên, theo năng lực của Đường Ninh, bà ấy sẽ không thể có động thái tay chân nào mắt của Đường Ninh.
Chẳng bao lâu, cả hai bước vào tổ ấm tình yêu của Mặc Đình và Đường Ninh, lúc này Đường Ninh đang ở nhà tập kịch bản “Nịnh Phi”.
“Vì họ của dì là Bạch, nên từ nay tôi sẽ gọi dì là dì Bạch, những thứ khác thì chờ chị Long thu xếp cho.” Đường Ninh đặt kịch bản xuống, rất khách sáo đối với Bạch Lệ Hoa, không tranh quyền thế.
Bạch Lệ Hoa cũng rất thoải mái khi nhìn thầy Đường Ninh như vậy, bởi vì Đường Ninh ở nhà có vẻ ôn hòa và ưu nhã hơn, lãnh đạm như hoa cúc, thậm chí còn siêu phàm thoát tục, không tranh quyền thế.
“Vâng, Mặc phu nhân.”
“Cứ gọi tôi là Đường Ninh là được rồi.”
Cô không có ý định đối mặt với Bạch Lệ Hoa như một người chủ và người giúp việc.
“Đi thôi, tôi dẫn cô đi làm quen xung quanh.”
Bạch Lệ Hoa gật đầu về phía chị Long, định quay người lại, nhưng như nghĩ ra điều gì, bà hỏi Đường Ninh: “Cô đã tìm ra cách giải quyết chuyện Hoa Văn Phụng chưa?”
“Chuyện này làm sao có thể làm khó Đường Ninh chúng ta được?” Thấy Đường Ninh chưa trả lòi, chị Long tự mình giải đáp nghi hoặc của Bạch Lệ Hoa.
“Vậy là tốt rồi.
Nếu cần cái gì thì cứ nói tôi.” Bạch Lệ Hoa vẫn rất chân thành nói với Đường Ninh.
Đường Ninh gật đầu, sau đó, chị Long đưa Bạch Lệ Hoa đi làm quen với môi trường xung quanh, trong khi đó thì cô tiếp tục đám mình trong kịch bản.
“Hoa Văn Phụng đó, luôn đối xử tệ với Đường Ninh như vậy sao?” Bạch Lệ Hoa hỏi chị Long với một sự tức giận từ tận đáy lòng khi bà ấy đã làm quen với môi trường xung quanh.
“À, ngày đầu tiên trở về thì đã không có yên ổn rồi.” Chị Long khinh khỉnh đáp: “Việc không thích Đường Ninh đơn giản là không thể giải thích được.
Dì đã thấy hết rồi đấy, bà ta sau khi trở về, gây ra bao nhiêu phiền toái cho Đường Ninh.”
“Không biết nguyên nhân?”
“Ai mà biết được? Vu oan Đường Ninh làm thương bà ta, còn nói Đường Ninh ngoại tình với người khác, còn cái gì mà đứa bé trong bụng Đường Ninh không khỏe mạnh? Tôi chưa từng thấy bà mẹ chồng ghê tởm như vậy.”
Bạch Lệ Hoa nghe xong, hai tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.
“Không sao, sau này cứ trả lại cho bà ta từng cái một là được.”
Nghe Bạch Lệ Hoa nói xong, chị Long giật mình…
Có phải là ảo giác của cô không? Cô luôn cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình ghét Hoa Văn Phụng hơn bắt kỳ ai trong số họ?
Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Lệ Hoa như thường, cô cũng xua đi lo lắng trong lòng, đáng lẽ cô nên suy nghĩ kỹ hơn, đây là một người bình thường, sao có thể tiếp xúc với người như Hoa Văn Phụng?
“Đúng rồi, một lát nữa… cô có thể nhờ cô Long cho tôi biết Hoa Văn Phụng sống ở đâu được không? Để tôi chuẩn bị tâm lý”
Chị Long nghĩ nghĩ, người phụ nữ này khá là chu đáo đấy, gật đầu: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói cho dì nghe.”.