Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


“Là ai đó ôm chó của anh ta, để nó chạy loạn trên máy chơi game của tôi.” Thẳm Tinh Yên nhún vai: “Hôm qua tôi đã nói rồi, đây là quà của Đường Ninh tặng tôi, thế mà hình như có những người không tin, tưởng tôi nói điêu, tưởng là tôi cướp mắt quảng cáo của chủ nhân anh ta, cho nên muốn chơi bẩn nhưng không cần thận đã bị tôi bắt quả tang……”
Thẳm Tinh Yên hiểu tâm lý của loại người như Tiểu Ngũ hơn ai hết, đương nhiên cũng không phải giữ thể diện cho.

đối phương làm gì.

“Tiểu Ngũ, là như vậy sao?”
“Anh An, Tiểu Ngũ và tôi không có thế lực gì cả, cũng không thể bỏ ra mấy triệu một lúc được, nên tôi sẵn sàng nhường lại vai “The SavageWars” cho Tỉnh Yên.

Tinh Yên xin cô đừng trách tội Tiểu Ngũ nữa.” Nước mắt Annie chảy ra: “Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ và thiếu hiểu biết, Thẩm Tinh Yên, xin cô đừng để bụng.”
XíI Thẩm Tinh Yên nghĩ thầm trong bụng.


*Tôi mà cần cô nhường chắc? Đây là thứ vốn dĩ thuộc về tôi, cô phải trả lại, điều này hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, người của cô làm hỏng đồ của tôi, bồi thường cũng là điều đương nhiên phải làm, ai cho phép cô dùng đồ của tôi giờ phải bồi thường tổn thất cho tôi?” Thẳm Tinh Yên trả lời luôn: “Cô đừng có biến một việc đương nhiên trở thành việc khiến cho người ta buồn nôn như vậy được không? Việc gì ra việc đó, vai là vai, máy chơi game là máy chơi game, An Tử Hạo anh nói thử xem?”
“Máy chơi game…..tôi sẽ mang thẳng về xưởng để bên Đức họ sửa chữa, không cần phải bồi thường nữa.” An Tử Hạo khoanh tay vừa nhìn máy chơi game vừa nói.

Annie và Tiểu Ngũ thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng…… Tiểu Ngũ không thể tiếp tục làm công việc này được nữa.

Annie vẫn chưa có vị trí gì, mà anh ta đã bắt đầu cậy thế bắt nạt người, vậy……nều có một ngày, cô bắt đầu nỗi tiếng, thì có khi đến tôi anh cũng không coi ra gì phải không?” An Tử Hạo nói thẳng với Tiểu Ngũ.

Lúc này Annie và Tiểu Ngũ đều sững sờ.

“Tôi sẽ tìm cho cô một trợ lý khác.

Thẩm Tinh Yên, ý cô sao? Còn gì muốn nói không?”
Hứt Thẩm Tinh Yên “hứ” một tiếng không nói gì nữa, ít nhất, An Tử Hạo sa thải ngay Tiểu Ngũ, như vậy cũng tàm tạm rồi.


“Tìm trợ lý thì tìm kỹ một tí, loại người nhỏ nhen, hèn mọn, xấu xa nhiều lắm đừng có tìm, anh tưởng tôi dễ tính nên tìm người như thế nào cũng được à?” Thẩm Tinh Yên nói xong, lấy máy chơi game vứt cho An Tử Hạo: “Anh nói rồi đấy, anh mang đi sửa đi.”
An Tử Hạo nhướng mày về phía Thẩm Tinh Yên, cầm lấy máy chơi game.

Việc này là do Tiểu Ngũ sai, nên Annie cũng không có cách nào để tiếp tục bênh vực cho Tiểu Ngũ, chỉ có thể đứng nhìn Tiểu Ngũ rời đi, cô ta nắm chặt tay, trong lòng thề rằng nhất định sẽ khiến An Tử Hạo nhìn cô bằng con mắt khác, sau này sẽ đón Tiểu Ngũ về lại bên mình.

“Đoàn phim đã trả lời chưa?” Sự việc đã được giải quyết ổn thoả, Thẳm Tinh Yên cũng bắt đầu quan tâm đến vai diễn vì vậy đã hỏi dò An Tử Hạo.

An Tử Hạo liếc nhìn hai người một cái rồi lắc đầu: “Đoàn phim còn đang cân nhắc, cũng có thể không cần người nào trong hai người, phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.”
“Uh.” Thẩm Tinh Yên gật gật đầu, quay lưng trở về phòng của mình.

Nhưng Annie lại thấy rất oan ức, đôi mắt ngắn lệ: “Anh An “Việc này, chắc chắn vấn đề ở chỗ người của cô, lại bị Thẩm Tinh Yên bắt tại trận, điều này còn gì để mà nói nữa, cô phải nhịn đi.” An Tử Hạo nói luôn: “Còn về chuyện vai diễn, bây giờ đối phương đang xem xét, cô kiên nhẫn chút đi.”

Lúc này Thẩm Tinh Yên thấy rằng An Tử Hạo rất công bằng rồi, nên nuốt hết sự bực dọc vào trong bụng, nhưng khi An Tử Hạo rời đi cô mới lấy điện thoại ra gọi cho anh họ.

“Anh, anh có thể nghe ngóng hộ em xem chỗ đạo diễn Matt của đoàn phim “The Savage Wars” rốt cuộc có chọn em không?”
Đối phương chút ít cũng có mối quan hệ nhất định trong làng giải trí, nghe thấy em họ nhờ, đương nhiên cũng muốn giúp đỡ nên nói ngay: “Yên tâm đi, anh sẽ nghe ngóng hộ em và sớm cho em câu trả lời.”
Nhưng câu trả lời này được đưa ra, e là……
Sẽ lại gây ra chắn động lớn.

Một ngày sau, Hoa Văn Phụng cuối cùng cũng nhận được báo cáo giám định của bệnh viện, nhìn thấy kết quả giám định, bà ta bật khóc đưa ngay cho Cha Mặc: “Cuối cùng cũng đã chứng minh được sự trong sạch của em rồi.”
“Đồ ngốc, em vốn dĩ vô tội mà.” Cha Mặc vỗ vai Hoa Văn Phụng nói: “Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho cha, đợi ông ấy tới đây, chúng ta cùng nhau tới Khải Duyệt Đề Cảnh để nói chuyện.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận