“Trước mặt nhiều người đòi sống đòi chết có xấu hỗ không?”
“Còn không biết xấu hổ mà xin tôi chủ trì công đạo, nếu tôi cũng là người xưa nay không nói chuyện đúng sai, các người định đem người ta làm thành cái dạng gì?” Ông nội Mặc đến gần hai người hỏi: “Chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm làm cha làm mẹ, còn không biết xấu hỗổ sai Mặc Đình làm nọ làm kia… ai cho các người tự tin đó vậy?”
“Hoa Văn Phụng, đừng có ở đây thêu dệt sự việc.
Từ lúc cô đổi tên, đến tổ tiên của mình mà còn không nhận, trong lòng tôi đã không có con dâu như cô rồi.
Ngay cả với con trai tôi cũng vậy, tôi cũng không cần nó nữa, thứ gì đâu?
Nghĩ rằng bản thân học được một chút tài cán liền xem thường cái này, xem thường cái kia… Nếu không phải các người mấy chục tuổi, tôi sớm đã tát vào mặt các người rôi.”
Sắc mặt cha Mặc và Hoa Văn Phụng lập tức trắng xanh, không có lời nào để phản bác lại.
“Các người định đuổi ai ra ngoài? Đây là nhà của Mặc Đình, ngay cả nơi tráng lệ các người đang ở cũng được Mặc Đình mua bằng tiền của nó.
Các người không biết xấu hỗ mà muốn đuổi ra ai ngoài?”
“Đừng gọi tôi là cha.” Ông nội Mặc trực tiếp ra lệnh cho cha Mặc: “Sau này Mặc Đình không cần gọi anh là cha, nếu anh vốn kiêu ngạo như vậy, coi thường con trai và con dâu rồi, còn coi thường cả cha của anh.
Bắt đầu từ hôm nay, anh theo Hoa Văn Phụng rồi đổi thành họ Hoa luôn đi, không cần họ Mặc nữa.
Tôi nghĩ anh đã bị con hồ ly này mê hoặc nhiều năm rồi.”
Nghe ông nội Mặc nói xong, cha Mặc và Hoa Văn Phụng đồng thời sửng sốt, trong lòng bắt đầu hoảng sợ.
Nói cho cùng, uy danh của ông cụ là bất khả xâm phạm, cho dù Hoa Văn Phụng lòng lang dạ sói như vậy, trước mặt ông cụ, bà ta cũng chỉ có thể thừa nhận thắt bại.
Bà ta chỉ không ngờ rằng mối quan hệ giữa ông cụ và Đường Ninh lại sâu đậm và tốt đẹp như vậy.
“Đường Ninh, sau này nhìn thấy hai người này tới đây, đừng khách sáo, cứ để vệ sĩ động thủ, đánh chết đánh tàn phế, đều tự các con định đoạt, đây là ông nội nói, xảy ra chuyện, ông nội chịu trách nhiệm.” Ông nội Mặc hiển nhiên cảm thấy trút giận thay cho Đường Ninh vẫn không đủ, vì vậy ông ấy tiếp tục nói với Đường Ninh.
“Đừng nghĩ rằng người khác nhường các người mà cho rằng họ thực sự sợ các người.”
“Mặc Thiệu Nguyên, sau khi trở về, tốt hơn hết anh nên tìm ra lý do tại sao Hoa Văn Phụng lại làm giả bản báo cáo thẩm định.
Nếu không nói ra được, hai người ly hôn cho.
tôi, không cần bàn bạc nữa.”
Cha Mặc chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay ông ta vốn dĩ đến tính sổ, lại bị ông nội Mặc dạy cho một bài học nghiêm khắc, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, ông ta thật mắt mặt.
Hoa Văn Phụng tức giận mà không dám nói, hai mắt rưng rưng, nhưng lại không dám hé răng nửa lời, bởi vì ông nội Mặc đứng ngay trước mặt hai người mà kinh hãi.
“Cha… Làm gì có cha nào lại bắt con trai mình ly hôn.”
“Vậy anh chạy tới đây làm gì? Anh nghĩ anh đến đây để làm gì?”
Nghe bị hỏi ngược, cha Mặc đột nhiên ngừng nói, chỉ đơn giản là một cái tát vào mặt.
“Cha, cha thích nói gì thì nói, nhưng con không có làm giả báo cáo xác định ADN.” Hoa Văn Phụng tiếp tục cứng rắn nói: “Nếu cha không tin, con có thẻ lấy cái chết để chứng minh mình vô tội.
“Cô đừng có nói gì chết chóc trước mặt tôi.
Cô không thể làm tôi sợ đâu.
Nếu cô chết, cùng lắm là vụ án tự sát.
Không liên quan gì đến bất cứ ai ở đây.
Điều đó không đáng giá.
Tôi tin rằng cô biết rõ hơn bắt kì ai.”
Hoa Văn Phụng trong lòng lo lắng, nhưng bà ta không thể chống cự một chút nào, bởi vì ông cụ đã chặn mọi thủ đoạn mà bà ta muốn diễn.
Dù sao cũng là diễn viên nhiều năm như vậy…
Chút kịch này của Hoa Văn Phụng, người ta đã diễn nhiều lần rồi.
“Nếu không có việc gì thì mau cút đi, nhìn các người tôi lại tức giận.”
Cha Mặc bị làm nhục nhưng không thể chống cự, chỉ có thể hung hăng nhìn Đường Ninh, sau đó xoay người bỏ đi cùng Hoa Văn Phụng đang thất vọng.
Những người còn lại trong lòng đều cười nhạo hai người này.
Thế nào gọi là tự bê đá đập chân mình, hai người này tự mà đi suy diễn.
“Ông nội, ông không cần phải thế.” Nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, Đường Ninh đỡ ông nội Mặc ngồi xuống sô pha: “Nói cho cùng, con cũng là người có lỗi trong chuyện này.”.