Tuy nhiên, cuối cùng An Tử Hạo cũng không đến gần, mà cầm theo tắm chăn mỏng quay người rời đi, bởi vì vừa rồi anh ấy đã nhìn thấy sự quan tâm của Lâm Thanh dành cho Thẩm Tinh Yên.
Tuy nhiên, điều anh áy hiểu lầm là Thẳm Tinh Yên vui là vì được Lâm Thanh quan tâm.
Vi vậy, An Tử Hạo không nói với Thẩm Tinh Yên về cuộc điều tra, mà lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rời đi.
Thẩm Tinh Yên không gặp được An Tử Hạo, nhưng sau một đêm không ngủ và trở về khách sạn, cô biết chắc chắn rằng An Tử Hạo đã qua đây khi cô nhìn thấy vải tươi trong phòng.
Vì vậy cô gọi điện cho An Tử Hạo: “Anh giả danh Lôi Phong làm gì? Tại sao anh đến mà không nói cho tôi biết?”
*Tôi thấy vui.
“An Tử Hạo nằm trên giường thờ ơ trả lời.
“Mới sáng ra đã quái gở thế này rồi, anh đi chết đi.” Nói xong, Thẩm Tinh Yên tức giận cúp điện thoại.
An Tử Hạo đổi tư thế nằm sắp xuống, ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao…… anh không làm chủ được mình mà bực mình với Thẩm Tinh Yên.
Nhưng mà như vậy có lẽ lại tốt hơn…….
Vào buổi chiều hai ngày sau đó.
Đường Ninh đang ở bên cạnh Mặc Đình ở Hải Thuy, bởi vì Mặc Đình có chuyến bay lúc 5 giờ chiều, và Mặc Đình sẽ không thể ở bên cạnh cô đêm nay.
Cô ấy không thể nhớ nỗi lần cuối cùng hai người phải xa nhau là khi nào, kể từ khi cô mang thai, ngoài thời gian làm việc thì Mặc Đình gần như dành hết thời gian cho cô, và hầu như không có không gian và thời gian riêng nào.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút đau lòng.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của người đàn ông trông thật tuần tú và hiền hậu, đặc biệt là đôi mắt như obsidian, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng sắc bén, trông đặc biệt sáng và quyền rũ.
Không lâu sau, Lục Triệt cầm theo tài liệu bước vào phòng làm việc, ngoài t: u mà Mặc Đình phải ký, còn có thêm một lá thư mời: “Chủ tịch, đây là thư mời lễ trao giải của Cuộc thi viết kịch bản quốc tế GXE.
Tống Hân đã đạt giải nhất.
Mặc dù cô ấy mới ký hợp đồng với Hải Thuy, nhưng ban tổ chức đã trực tiếp gửi thư mời đến văn phòng chủ tịch của Hải Thuy.
Anh…… ; Mặc Đình không buồn ngắng đầu lên bảo Lục Triệt chuyển thẳng thư mời cho Phương Dục: “Chuyện này, cậu còn chưa biết nên tìm ai nữa à?”
*Tôi xin lỗi thưa chủ tịch.”
“Đừng quên tôi là ai……
Điều mà Mặc Đình muốn nhắc nhở là anh vẫn là quản lý độc quyền của Đường Ninh, và cũng không phải anh không biết rằng công ty vẫn luôn có sao nữ sẽ tìm đủ mọi cách để tạo ấn tượng trước mặt anh.
“Phó chủ tịch Phương có vẻ muốn tránh sự nghỉ ngờ cho.
nên mới bảo tôi xin chỉ thị của anh.”
Xem ra hai người đàn ông này để làm yên lòng người phụ nữ của mình đã xử lý rất tốt mối quan hệ với nữ giới.
Đường Ninh không nhịn được khẽ mỉm cười.
“Nếu anh ấy đã không đi vậy thì vứt vào thùng rác đi.” Mặc Đình nói luôn.
Là một thành viên hội sợ vợ, Lục Triệt đương nhiên cũng không muốn phiền phức, cho nên tiện tay ném thư mời đi.
“Đây là lần đầu tiên em thấy anh xử lý công việc như thế này.
“Thế em có tin anh không?” Có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên Mặc Đình hỏi Đường Ninh câu hỏi này.
Đường Ninh nhìn ánh mắt của Mặc Đình, hai vợ chồng đã ở với nhau rất lâu rồi nhưng Đường Ninh chưa bao giờ ghen tuông với Mặc Đình vì người phụ nữ nào, bởi vì Mặc Đình sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến cô ấy khó chịu.
Ví dụ như bây giờ!
Đường Ninh không trả lời nhưng Mặc Đình lại biết rõ đáp án.
Hơn nữa, Đường Ninh cũng biết rằng Mặc Đình vì muốn bên cạnh cô lâu hơn một chút nên sát giờ phải lên máy bay mới rời khỏi Hải Thuy.
“Tống Hân là ai2” Sau khi Mặc Đình rời đi, Đường Ninh hỏi Lục Triệt ngay..