Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Rất nhanh, Lục Triệt đã đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Đường Ninh, sau khi nghe dì Bạch nói lại chuyện ngày hôm nay, Lục Tiệt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, gan đã lớn đến mức như thế, trực tiếp vào phòng phạm án.

“Mang cho tôi hai bộ quần áo đến, tiện dẫn một người đến đây cho tôi.”
“Người này là?”
Không có người khác, chính là Hoa Văn Phụng.

Ngoài điều này ra, anh không thể nghĩ ra khả năng thứ hai, người có thể vào nhà anh một cách lặng lẽ và hiểu được loại thuốc quinidine.

Còn có thể là ai?
Bình thường anh ấy mắt nhắm mắt mở, là vì Đường Ninh tranh giành xử lý, anh ấy chiều chuộng người phụ nữ của mình, nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy im lặng và cho phép người khác không kiêng nẻ gì anh.

Hoa Văn Phụng chuẩn bị lâu như vậy, kỳ thực ở trong mắt Đình Mặc, căn bản không có ý nghĩa gì.


Vào đêm, Lục Triệt đến Khải Duyệt Đề Cảnh và đã đứng trước cửa nhiều giờ đợi Hoa Văn Phụng và cha Mặc.

Khi Hoa Văn Phụng nhìn thấy Lục Triệt, bà ta giả bộ giữ bình tĩnh: “Trợ lý Lục, hình như anh đến nhằm chỗ rồi, cửa nhà Đình Mặc, không phải ở đây!”
“Có đến nhằm hay không, mời bà Hoa đi cùng tôi đi một chuyến thì sẽ biết.” Lục Triệt trực tiếp nhinh Hoa Văn Phụng không khách khí nói: “Tổng tài muốn gặp bà.”
“Từ khi nào, Mặc Đình thấy mẹ của mình, vẫn còn không khách sáo như vậy?” Cha Mặc lập tức nỏi trận lôi đình hỏi Lục Triệt: “Là người phụ nữ đó dạy sao?”

Để không làm phiền đến Đường Ninh, Mặc Đình đi ra phòng bệnh cách một quãng đường dài, ngồi xuống ghé, quay đầu nhìn Hoa Văn Phụng, ánh sáng trong mắt, hiện thị ý nghĩa sâu xa…
Hoa Văn Phụng thấy thế, không khỏi bắt đầu kinh hoàng khiếp sợ…..

“Bỏ thuốc như thé nào?”
“Thuốc gì?” Hoa Văn Phụng vờ như không biết.


“Quinidine.” Mặc Đình trực tiếp từ trong miệng phun ra ba chữ, thâm thúy, nguy hiểm, dĩ nhiên là uy hiếp.

Mặc dù Hoa Văn Phụng sợ hãi trước Mặc Đình như thế này, nhưng bà ta miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, tiếp tục phủ nhận: “Mẹ không biết con đang nói gì, Mặc Đình, đó là cách con đối xử với mẹ mình?”
“Có phải mẹ tôi không thì đặt nó sang một bên trước, tôi muốn hỏi bà có biết Quinidine2”
Hoa Văn Phụng buộc phải nhìn thẳng vào mắt Mặc Đình, bà ta bị ánh mắt sát ý của hoàng đề làm cho không dám động đậy, thật ra trong lòng đã có sẵn một tiếng nói với bà ta rằng nêu bà ta tiếp tục chối, bà ta chắc chắn bị xé thành tám mảnh, nhưng bà ta không thể thừa nhận điều đó.

“Mẹ làm nghề sinh vật.

Tất nhiên mẹ biết Quinidine, Mặc Đình, ý con là gì?”
“Bà đã gây ra vụ cháy vào buổi trưa phải không?”
“Vụ cháy gì? Con đang nói cái gì vậy? Mặc Đình, con luôn muốn cho mẹ biết, con tại sao lại đối với mẹ làm như: vậy?” Hoa Văn Phụng suy đoán Mặc Đình không có chứng cứ gì, vì vậy trần định một chút liền hỏi với một giọng điệu nghi vấn, cũng đã trở nên đây tự tin.

“Tại sao lại đi giày bệt?”
Mặc Đình ánh mắt mỉa mai, cúi đầu nhìn Hoa Văn Phụng dưới chân đổi hướng dò hỏi.

“Bởi vì nó thoải mái.” Hoa Văn Phụng trực tiếp trả lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận