“Tôi đang làm những việc lặt vặt trong đoàn phim.” Thẩm Tinh Yên trả lời: “Tôi cũng muốn kiếm tiền trả lại cho anh.”
“Ừm, dù sao hiện tại cô cũng không có cảnh quay, ở lại đó có lẽ không quá nhàm chán.” Lời nói của An Tử Hạo có phần khách khí và lạnh lùng, khiến Thẩm Tinh Yên nghe xong lại càng chói tai.
Đây có lẽ là phản ứng thất vọng của An Tử Hạo đối với cô.
“An Tử Hạo…”
“Nói!”
“Quên đi, không có việc gì.” Thẩm Tinh Yên muốn hỏi An Tử Hạo có phải cô đang phiền phức không, nhưng lời nói đến bên môi, cô vẫn không hỏi được.
Từ nhỏ, tôi đã quen với điều đó nên tôi chỉ có một mình, không bao giờ biết đến tinh thần đồng đội, còn khiêm tốn là cái gì, vẫn cảm thấy rằng miễn là mình cảm thấy tót thì dù người khác có khó chịu cũng không sao.
Nhưng làm sao cô ấy biết được rằng trên đời này sẽ có những người như An Tử Hạo?
Thực ra, cô ấy thích ở một mình, nhưng…
Nghĩ đến đây, cô không nghĩ nhiều, để điện thoại bên cạnh rồi đột ngột nhảy xuống phía hồ.
Sau đó, cô cố gắng đứng vững trong bể bơi theo phương pháp được mô tả trên mạng và thực hiện từng bước, cuối cùng, đêm nay, cô lại lặn xuống và lên bờ cho đến khi hai bàn tay trắng bệch và nhăn nheo rõ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tinh Yên nhìn thấy đạo diễn, lập tức ngăn cản: “Đạo diễn, tôi không sợ nước nữa.
Tôi có thể quay cảnh tiếp theo.”
Tuy nhiên, đạo diễn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Cô sợ nước, tôi đã cho cô thời gian để luyện tập trước, nếu cô sợ núi, tôi phải cạo núi xuống đất? Tuy nhiên những cái đó đều là những lần tiếp theo, kỹ năng diễn xuất.
Cô có không?”
Thẩm Tinh Yên được hỏi, nhưng cô ấy vẫn có gắng chịu đựng, ít nhất, cô ấy đã vượt qua trở ngại khó khăn nhát.
Mặc dù đạo diễn đang chửi bới nhưng thực ra anh ta mắt nhắm mắt mở với Thẩm Tinh Yên, trong tình huống bình thường, việc quay phim cần phải dọn dẹp, tuy nhiên, đạo diễn đã cho cô ấy quyền vào phim trường.
Lâm Thanh tước sau vẫn thích thế vai, sau một hai lần, Thẩm Tinh Yên cũng hiểu được ý đồ của Lâm Thanh, tiện đạp cái laptop trên người.
Khi thấy cô không có chuyện gì làm, cô nằm lăn ra đất ghi chép trong thời gian nghỉ giải lao, đạo diễn hừ lạnh một tiếng.
Trợ lý đạo diễn liếc mắt nhìn, không khỏi nở nụ cười: “Vẫn là rất kiên trì, anh mắng cô ấy như vậy mà cũng không rời đi.”
“Nếu cô ấy cứ như vậy bỏ đi, An Tử Hạo thật sự sẽ treo cổ tự vẫn.” Đạo diễn thản nhiên đáp: “Coi như là chăm chú như vậy, cũng không thể nào nâng cao kỹ năng diễn xuát, cứ chờ xem.”
Vì vậy, Thẩm Tinh Yên lần này rất bận rộn với đoàn phim, vừa thiết lập mối quan hệ tốt với đoàn phim, vừa quan sát diễn xuất của Lâm Thanh, ban đêm thì cô tự mình luyện tập, ban ngày phải làm đủ thứ việc vặt, nhưng mà cọ sát như vậy, rõ ràng là nó có hiệu quả.
Mặc dù, đạo diễn vẫn không cho cô diễn.
Nhưng ngay sau đó, đoàn phim đã đón một nhân vật nữ chính mới, Thẩm Tinh Yên cảm thấy như thể cô ấy đã phải chịu thêm một bước lùi nữa, cô ấy không ngờ rằng đạo diễn sẽ không cảm động trước nỗ lực của cô ấy.
“Tinh Yên, nữ diễn viên mới hôm nay sẽ đến.
Cô nên…
quay về đi.” Nhân viên có mặt sợ rằng điều đó có thể làm cô khó chịu, đã lén khuyên nhủ cô: “Kỳ thực, kết cục đã định, và cô cũng không thể thay đổi nó.”
Thẩm Tinh Yên thực sự rất khó chịu, nhưng là…
Cô vẫn có chấp mỉm cười: “Không sao, không phải cô vừa nói cái khung đèn kia nặng sao? Tôi thay cô nâng lên.”
“Thế nhưng mà thực sự rất tàn nhẫn.”
Dù có tàn nhẫn đến đâu, cũng là do chính cô ấy không cố gắng!
Trách ai được..