“Không cần cậu nói cho mình biết, mình trong lòng đều biết.” Hoắc Thanh Thanh cởi mở nói: “Mình nhiều năm như vậy không nghỉ ngơi, có đôi khi bị thương cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”
“Mình cũng biết cậu muốn nói gì với mình.
Khi mình bình phục, có thể có một thế giới khác bên ngoài, nhưng mình có thể làm gì? Rốt cuộc, tuổi của mình đã lớn rồi.
Mình có thể học hỏi từ cậu và rút lui.
Dành thời gian chăm sóc Phương Dục và tiểu Duyệt.”
*Cậu nỡ không?”
“Mình yêu Phương Dục, yêu gia đình của mình.
Chỉ cần mình có nhà, không có gì là không nỡ.” Hoắc Thanh Thanh thẳng thắn nhún vai: “Giá trị của mình không chỉ thể hiện trên sàn cat.”
Nói cho cùng, Hoắc Thanh Thanh là người từng trải qua sóng gió lớn, nếu như không nhìn ra được điểm này, vậy đau khổ năm xưa chẳng phải là vô ích sao?
“Lúc đầu, Phương Dục không ghét mình là giày rách bị mọi người mắng.
Anh ấy vẫn nâng niu và tôn trọng mình rất nhiều.
Thực ra, mình cũng muốn hy sinh một chút cho gia đình, nhất là vì anh áy đang mệt như vậy.”
Nghe xong lời nói của Hoắc Thanh Thanh, Đường Ninh nhẹ nhõm gật đầu: “Chỉ cần cậu nghĩ thông suốt.”
“Mình thực sự không sao, nhưng cậu.
Vừa rồi Phương Dục nhận được cuộc gọi từ dì và nhờ mình khai sáng cho cậu, sợ cậu suy nghĩ lung tung.
Cậu và chủ tịch Mặc đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là chủ tịch Mặc thật sự tìm người phụ nữ khác?”
Đường Ninh không nói.
“Đường Ninh, ngay cả mình cũng tin tưởng chủ tịch Mặc, cậu hẳn là không thể không tin đúng không? Hơn nữa, cho dù những người phụ nữ khác tìm tới cửa, ai thật sự có thể đánh bại cậu?”
“Mẹ chưa thấy cách sống chung của chúng mình nên mẹ lo lắng.” Đường Ninh khóc không được mà cười cũng không xong giải thích.
Đường Ninh ở cùng với Hoắc Thanh Thanh biết rằng Phương Dục đã trở lại bệnh viện, và hẹn với Đường Ninh rằng Phương Dục sẽ được gửi thẳng đến công ty sau khi tiểu Duyệt tan học vào buổi chiều.
Đường Ninh vì để tự mình đón cô bé, trực tiếp đến Hải Thụy, nghỉ ngơi trong văn phòng của Mặc Đình.
Trong khoảng thời gian này, cô lén liếc mắt nhìn Mặc Đình đang làm việc ở văn phòng, thấy anh hoàn toàn không có gì dị thường, cô cười khẽ: “Mẹ thấy anh mua nhà sát vách, anh mua chỉ vậy?”
Nghe được câu hỏi của Đường Ninh, Mặc Đình ngẳắng đầu lên: “Mua cho người tình nhỏ.
Anh dự định mở thông hai biệt thự.”
“Khi đứa nhỏ ra đời, anh muốn bọn họ ở bên cạnh?”
Đường Ninh đoán như vậy, tuy rằng gần đây người đàn ông này không tìm tình nhân như Bạch Lệ Hoa đoán, nhưng quả thực có điều gì đó kỳ quái.
“Hỏi nhiều người xung quanh và ai cũng nói rằng một khi mẹ có con thì mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào đứa trẻ, người cha sẽ trở thành nền.”
“Thì ra là chủ tịch Mặc cũng sợ làm nền?” Đường Ninh không khỏi cười thầm: “Anh trẻ con.”
“Nhưng chủ tịch Mặc, anh đã từng nghĩ đến chưa? Sau khi đứa bé ra đời, anh sẽ mất nhiều thời gian chăm sóc nó hơn, em không quan tâm sao?” Đường Ninh nói với vẻ không đứng đắn: “Anh nha, vẫn nên ít làm loại chuyện nhàm chán này, anh làm mẹ hiểu lầm rồi.”
“Có gì là hiểu lầm?”
“Đã hiểu làm anh tìm người tình sau lưng em.” Đường Ninh tức giận nói.
“Còn em? Em nghĩ gì khi nghe điều này?”
“Cảm giác đầu tiên của em là nếu chủ tịch Mặc thật sự là người hái hoa, nhổ cỏ, anh sẽ không tìm một người phụ nữ để kết hôn trước.
Không phải em tự tin, người phụ nữ khác? Anh còn không thèm nhìn.” Cuối cùng, Đường Ninh mỉm cười: “Thực ra, em có thể cảm thấy rằng chồng em…dường như quan tâm đến em hơn trước.
“
“Bởi vì sợ vật nhỏ ra đời, sẽ cùng anh ăn giấm!”
Đây là tính chiếm hữu độc nhất của Mặc Đình, ngay cả con của anh cũng phải đề phòng.
Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy một điều.
Vị trí của Đường Ninh trong lòng anh gần như chiếm toàn bộ trái tim anh.
Ngay sau đó, Phương Dục đã đưa tiểu Duyệt Nhi vào phòng làm việc của Mặc Đình, khi nhìn thấy Đường Ninh, anh ấy mệt mỏi cảm ơn Đường Ninh: “Tôi thực sự không thể chăm sóc, làm phiền rồi.”
“Chăm sóc Thanh Thanh.” Đường Ninh lên tiếng, đón lấy tiểu Duyệt Nhi từ tay Phương Dục, thấy cô bé ngoan ngoãn, dẫn cô bé ngồi trên ghế sô pha.
“Tiểu Duyệt Nhi, có thích nơi này không?”.