“Sao thế, không thích em như vậy à?”
“Cần thận bị người khác nhìn thấy.” An Tử Hạo đưa tay đầy trán cô.
“Chúng ta là người yêu của nhau, tại sao lại không thể làm chuyện này?”
“Đây là để bảo vệ em.” An Tử Hạo từ trên ghế ngồi dậy xoa xoa hai tay đã tê liệt: “Anh về rồi, em ở trong đoàn phải cẩn thận.”
*Lần sau khi nào thì anh đến?” Ánh mắt Thẩm Tinh Yên đuổi theo anh với sự mong đợi vô bờ bến.
“Xem biểu hiện của em thế nào…” An Tử Hạo nói xong liền quay người rời đi.
Đôi khi, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao lại chọn một cô bạn gái trẻ trung và rắc rối như vậy.
Trời sinh thích bị hành hạ chăng!?
Thời gian gần đây, thông báo của Tống Hân luôn là không tốt, hay là giống như lúc trước, buột miệng nói ra cảnh quay không có gì đặc sắc, hoặc là sau khi phát tiết mục, luôn là bị bỏ qua một bên.
Nếu là một hai lần, Tống Hân có lẽ sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng, gần đây lỡ mát nhiều cơ hội như vậy, cô ta luôn cảm thấy, có người đứng sau khống chế chuyện này.
“Đêm khuya rồi, sao vẫn còn ngồi ở đây?” Đoàn Cảnh Hồng thấy Tống Hân đang trốn tránh trên sân thượng hút thuốc, vội vàng giúp cô ta lầy cốc gạt tàn thuốc lá đến.
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy, công việc của tôi gần đây, không được thuận lợi sao?”
“Nhìn không ra vấn đề gì lớn.” Đoàn Cảnh Hồng nói, bời vì chương trình vẫn đang diễn ra như cũ, thông báo vẫn còn tràn đầy, chỉ là hiệu quả không tốt lắm.
“Tôi luôn cảm thấy Hải Thuy đang có ý gây áp lực cho tôi.”
Tống Hân nhìn ngoài xa nói.
“Không phải chứ? Nhưng mà Hải Thuy làm gì có lý do làm như vậy.”
“Cô đừng quên, Hải Thuy không chỉ có Mặc Đình, mà vẫn còn có một Đường Ninh.
Đường Ninh hiện tại đi đến bước này vốn dĩ đã không dễ dàng, nhưng bây giờ lại xuất hiện tôi đến cướp đi hào quang của cô ta, khó đảm bảo cô ta sẽ không hận trong lòng.” Tống Hân một chút cũng không nghĩ rằng, tất cả những chuyện bản thân làm, những chuyện ác độc đó đã phơi bày trước mắt Đường Ninh, cô ta chỉ nghĩ rằng, Đường Ninh cũng coi cô ta là đối thủ!
Hơn nữa vẫn lại còn là đối thủ đáng sợ.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Đoàn Cảnh Hồng cảm thấy lời nói của Tống Hân, cũng không phải vô lý.
“Hải Thuy đã làm ra như thế, vậy đừng trách tôi trở mặt vô tình.” Tống Hân dập tàn thuốc, ánh mắt lạnh lùng vô tình.
Cô ta quả thực là có tài hoa, đáng tiếc… là quá coi trọng bản thân.
Đúng vậy, Hải Thụy quả thật là đang tạo áp lực cho cô ta, nhưng, không phải vì cô ta luôn cho rằng năng lực…
Sáng sớm hôm sau, làng giải trí đã truyền ra tin tức Hải Thuy tạo áp lực cho Tống Hân, Đường Ninh đã làm đến khó coi như vậy, cũng đừng trách cô ta trực tiếp đem chuyện lên bàn tiệc xử lý.
Sau khi Phương Dục nhận được tin tức, trực tiếp gõ cửa bước vào phỏng tổng tài, ngồi đối diện với Đường Ninh: “Bên ngoài tin vịt đã đồn lên.”
“Không phải tin vịt bên ngoài đồn lên, đây vốn dĩ là từ trong miệng Tống Hân truyền ra.” Đường Ninh bình tĩnh nói, nhưng tầm mắt vẫn rơi vào kịch bản trước mặt: “Cô ta muốn cho tôi và Mặc Đình biết, cô ta không phải là người nhẫn nhục chịu đựng.”
“Nói đến đây, tôi cũng không hiểu, cô ta rốt cuộc đắc tội với Mặc tổng chỗ nào?” Phương Dục có chút không hiểu: “Theo lý nói, tính cách cô ta mặc dù ương bướng, như người bàn bạc với cô Ấy, luôn là tôi.”
Đường Ninh ngẳng đầu nhìn Phương Dục, không trả lời ngay, mà là sắp xếp lại ngôn ngữ, mới trả lời Phương Dục: “Tôi tự có lý do làm như vậy.”
“Đường Ninh, trước nay cô rất ít thừa nước đục thả câu.”
Phương Dục có chút bất lực nói: “Các người như vậy, tôi rất bị động.”
“Người ly gián gây xích mích trước mặt Hoa Văn Phụng, là trợ lý của Tống Hân, Đoàn Cảnh Hồng.” Đường Ninh bỏ qua chuyện của Hoắc Thanh Thanh, trực tiếp nói với Phương Dục, Tống Hắn ngoài ra còn một tội danh: “Bây giờ, anh nên hiểu, vì sao Mặc Đình lại ra lệnh như vậy rồi phải không?”.