*Tôi… tôi có thể phải về nhà một chuyến, gia đình tôi gặp chuyện.” Đoàn Cảnh Hồng lập tức bịa ra lời nói dối.
“Cảnh Hồng, cô có biết hậu quả của việc nói dối tôi không?” Tống Hân bước vào phòng làm việc của Phương Dục, trước khi Đoàn Cảnh Hồng ở đầu dây bên kia trả lời, cô ta lạnh lùng nhìn Phương Dục: “Người đại diện của tôi bị chó cắn à2”
“Đại diện của cô, cô không hỏi chính người của mình mà lại tới hỏi tôi là sao?” Phương Dục thâm ý hỏi.
“Chủ tịch Mặc làm như vậy là có ý gì? Tại sao muốn chó cắn đại diện của tôi?”
“Con chó của chủ tịch được nuôi cẩn thận trong văn phòng của ngài ấy.
Không cắn ai mà sao lại cắn người đại diện của cô?” Phương Dục hỏi lại: “Cảnh sát đã đến điều tra và theo dõi giám sát.
Đó là người đại diện của cô nửa đêm không lo ngủ mà trà trộm vào văn phòng chủ tịch nên bị chó cắn.”
“Tôi không tin.”
Phương Dục dường như mong đợi cô ta sẽ không tin, vì vậy anh ấy mở máy tính và mở video theo dõi mà cảnh sát vừa nhìn thấy trước khi cho Tống Hân xem: “Tin hay không, bằng chứng đây.”
Tống Hân sắc mặt vô cùng xấu xí, nhất là sau khi xem xong đoạn video này, cô ta thật sự chưa bao giờ nghĩ Đoàn Cảnh Hồng lại ngốc đến mức trực tiếp xông vào phòng làm việc của Mặc Đình.
Vì vậy, cô ta nhắm mắt và di chuyển toàn bộ khuôn mặt của mình sang phía khác.
“Sau đó, Hải Thụy sẽ thông báo toàn bộ sự việc và bồi thường nhân đạo cho người đại diện của cô.
Tôi hy vọng cô ta có thể tự mình làm điều đó.”
“Nhân tiện, để tránh ảnh hưởng quá mức đến cô, tốt hơn hết cô nên giữ khoảng cách với người đại diện và giữ trong sạch.”
Tống Hân nghe xong lời Phương Dục nói, vội vàng ấn vào mu bàn tay của anh áy: “Hải Thụy không thể công bố sự thật, nếu không thì làm sao tôi có thể gặp người khác?”
“Hải Thụy có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát để khôi phục sự thật.” Phương Dục bình tính nói: “Hơn nữa, con chó của chủ tịch rất ổn, tại sao chỉ vì người đại diện không có não của cô mà nó phải gánh trên lưng tội danh đó? Người không biết còn nghĩ rằng chủ tịch chúng tôi luôn tàn bạo.”
Tống Hân không có lý do hay lập trường nào để nói thay cho Đoàn Cảnh Hồng, sau cùng thì bị người ta bắt được, còn có video làm chứng.
“Tiền trong này đủ cả đời cô không cần lo cơm ăn áo mặc, trước hãy cầm lấy…”
“Cô định bỏ rơi tôi vào lúc này sao?” Đoàn Cảnh Hồng nhìn hành vi của Tống Hân, sửng sốt.
“Không phải bỏ rơi cô mà là tạm thời tránh mặt một chút.
Không lẽ cô muốn hai ta đều tiêu? Khi thời gian này trôi qua, khó khăn qua đi, cô sẽ đổi tên và quay lại với tôi một lần nữa.”
Đoàn Cảnh Hồng không nói gì, bởi vì khi Tống Hân đến, không hỏi cô ta tại sao lại làm như vậy, không quan tâm đến chân của cô ta, nhưng muốn đưa tiền cho cô ta để thoát khỏi cô ta hoàn toàn.
Sau một lúc lâu, Đoàn Cảnh Hồng mới hỏi Tống Hân: “Cô không sợ tôi cắn lại cô sao?”
“Cô sẽ không đâu, bởi vì chúng ta vẫn là chị em tốt của nhau.” Tống Hân tự tin trả lời.
Thực ra là do cả hai nắm trong tay điểm yếu của nhau, muốn phản bội thì cả hai đều thua thiệt, cô ta làm sao có thể so sánh với Tống Hân, người có cha là quan, lại đang nổi đình nổi đám hiện nay?
Vì vậy, Đoàn Cảnh Hồng chỉ cười nhạt nói: “Cô đi đi, nhớ đóng cửa.”
Tống Hân biết Đoàn Cảnh Hồng biết thời biết thế nên vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đoàn Cảnh Hồng, bảo cô ta nghỉ ngơi thật tốt, sau đó liền biến mắt khỏi khu bệnh viện, coi như chưa từng xuất hiện.
Ai cũng nói trong khó khăn mới thấy lòng người, hóa ra lại là chuyện dễ dàng như vậy..