“Dám bắt nạt cháu gái của ông, ông nhất định phải khiến cô ta trả giá.” Ông cụ đỡ Tống Hân, xem ra là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hân thảm bại như vậy: “Hân Hân, đừng khóc, ông nội của con cũng rất khó chịu.”
Ông cụ đã dành cả cuộc đời của mình trên quan trường, đối phó với nhiều kẻ thù chính trị khác nhau.
Vốn dĩ có một trái tim vô cùng cứng rắn, nhưng về đến nhà thì con cái đã không còn nữa, chỉ còn một đứa cháu gái, tự nhiên sẽ phủng trong lòng bàn tay, không ai được phép đụng vào, bây giờ con bé khóc như thế này thì ai mà chịu nổi?
Nhưng Tống Hân đã làm gì người khác? Con bé trước giờ không lo không nghĩ về tất cả mọi thứ, nhưng con bé vui là được, cảm thấy thoải mái là được.
Khi Tống Hân đã ngủ say, ông nội Tống đi đi lại lại trong phòng làm việc, có vẻ đã hạ quyết tâm, sau đó, cuối cùng, ông ta cầm điện thoại di động trên tay, đeo kính lão tìm ra một dãy số.
“Alo, cục trưởng Dương… có chuyện cần anh giúp.
Không biết anh có rảnh để cùng ăn bữa cơm không?”
Đường Ninh từng bước một ép Tống Hân, tất nhiên cũng xem xét lý lịch của cô ta, cũng dự tính trước Tống Hân sẽ tìm người nhà giúp đỡ.
Đó là lý do tại sao cô không sử dụng Đoàn Cảnh Hồng.
Mặc dù Đường gia của cô là một gia tộc nỏi tiếng về nước hoa, nhưng từ xưa đến nay nghèo không tranh giàu, giàu không tranh quan chức, nếu Tống gia thật sự muốn bênh vực Tống Hân, thì lúc đó mới sự thật là lúc sử dụng Đoàn Cảnh Hồng.
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống gia lại ra tay nhanh như vậy!
“Theo báo cáo, “Người thân biến mắt” có rất nhiều cảnh đẫm máu và bạo lực, lại không có lời nhắc nhở rằng trẻ vị thành niên bị cắm xem phim.
Vì vậy, vào ngày thứ tư của buổi chiều, một văn phòng nào đó đã ra lệnh cải chính.”
Ngay khi tin tức được tung ra đã gây náo động, rốt cuộc phim được chiếu có hệ thống rà soát mới có thể phát sóng, tại sao trong quá trình chiếu phim lại bị ra lệnh chỉnh sửa?
Không ai hiểu, nhưng việc cải chính là sự thật.
Vì đã có văn bản chính thức nêu trên nên các đơn vị liên quan phải hợp tác.
Sau đó, đạo diễn Trần Phong cũng mơ hồ nhận được thông báo, nói ngành này sẽ phong sát Đường Ninh, đương nhiên mọi người đều biết chuyện không thể nói ra là bởi vì Đường Ninh lần này đắc tội, không phải người thường, người đứng sau rất cứng.
Nhìn thấy văn bản cải chính, Mặc Đình ném đồ đạc sang một bên, vì đã là ý bên trên nên Hải Thụy đương nhiên phải chấp hành, trong giới thuộc về trong giới, còn cục Văn hóa thuộc cục Văn hóa.
“Chủ tịch, cái này… Tuy rằng phía trên không nói rõ ràng, nhưng mục tiêu rất rõ ràng, đó là phu nhân.
Vậy sau này ai dám dùng phu nhân?”
“Xem ra ông Tống đã phải tốn không ít công sức ở trên.”
Mặc Đình bình tính nói, “Muốn cải chính thì cứ cải chính đi.
Không phải là không được chiếu.”
Mặc Đình đối với loại chuyện này đã không còn bị lay động như trước đây nữa rồi, rốt cuộc mọi chuyện vẫn nằm trong dự kiến của anh và Đường Ninh.
“Nhưng… Phu nhân không thể làm một diễn viên nữa?”
“Ai nói vậy?” Mặc Đình hỏi ngược lại Lục Triệt: “Ai nói rằng cô ấy không thể làm diễn viên nữa? Cô ấy đã có nhiều kiệt tác rồi, có mời hay không mời cô ấy quan trọng sao?
Không phải cái giới này không dung nạp cô ấy, mà là cô ấy thậm chí không thèm xuất hiện trong tác phẩm của người khác.
Từ nay, cô ấy sẽ là độc quyền của Hải Thụy.
Sau này, có ai mời cô ấy, đều không đi.”
Ngoài đóng phim, Đường Ninh ít xuất hiện trước công chúng.
Quan trọng nhất, cả thế giới phản bội Đường Ninh thì sao? Hải Thụy hoàn toàn có thể hỗ trợ cô.
Đương nhiên, sau khi nghe tin, chị Long vô cùng lo lắng, đi vòng qua trước mặt Đường Ninh, nhưng Đường Ninh lại vuốt ve bụng của cô cười nói: “Chị đi qua đi lại mãi, làm sao vậy?”
“Em không lo sao? Bị kìm hãm rồi…”
“Con mắt nào của chị thấy em bị kìm hãm?” Đường Ninh hỏi ngược lại chị Long.
“Em sẽ không thể diễn nữa!”
*Ai nói em không được diễn nữa?” Đường Ninh chớp mắt nhìn chị Long: “Em có thể diễn phim của Hải Thụy.”
“Ý em là…”.