“Ý em là, tích lũy được ba tác phẩm, em không còn phải vội vàng chứng tỏ bản thân nữa.
Sau khi sinh con xong, em sẽ tập trung sức lực cho gia đình.
Mỗi năm làm một bộ là đủ, chỉ cần diễn những tác phẩm của Hải Thụy, ai có thể nói gì em?”
“Nhưng cục nào đó nhát định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt…”
“Em vi phạm điều gì mà cần phải xét xử nghiêm? Kìm hãm được em cũng chỉ là nhất thời, nhưng đối với nhà họ Tống, cái giá phải trả lần này là rất lớn…”
“Thực sự là quá lớn.” Tuy nhiên, cô đối với nhà họ Tống không có chút thiện cảm nào.
Tống Hân là người như thế nào thì Tống gia chắc cũng rõ rồi phải không? Nói cách khác, những toan tính hãm hại người khác của Tống Hân cũng mặc nhiên được nhà họ Tống cháp thuận.
Vì nhà họ Tống không phân biệt được đúng sai, có gì đáng tiệc cho cô ta chứ?
“Em định lợi dụng Đoàn Cảnh Hồng?”
“Ừm…” Đường Ninh còn chưa kịp trả lời thì đã kêu đau bụng dưới khiến chị Long lo lắng hỏi ngay lập tức.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sắp sinh rồi? Đừng làm chị SƠ!
Đường Ninh lắc đầu, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đứa nhỏ đá em, hẳn là sắp…”
“Chị thấy boss dạo gần đây rất căng thẳng.
Em không thể ở nhà chờ sinh con được sao?” Chị Long không nhịn được trợn mắt nhìn Đường Ninh.
“Thân thể của em, em hiểu rõ hơn ai hết.” Vẻ mặt Đường Ninh có vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Đó là con trai hay con gái, em không hỏi sao? Một chút cũng không quan tâm sao?” Bởi vì nhìn chị Long trông còn lo lắng hơn cả Đường Ninh, nên đôi mắt của cô ấy cứ nhìn vào cái bụng căng phồng của Đường Ninh, trong đầu luôn nghĩ rằng sẽ có một đứa bé lập tức từ trong bụng Đường Ninh chui ra.
“Có ý tốt hay gì đây? Khi nào sinh ra, thì sẽ biết thôi.”
Đường Ninh muốn để lại bất ngờ cho chính mình và Mặc Đình, dù là trai hay gái, đều là một phần của cô và Mặc Đình.
“Con nuôi của tôi, mau ra đi… tất cả mọi người đang đợi con đó.” Chị Long ngồi xổm trước mặt Đường Ninh, tiến đến bụng dưới của Đường Ninh nói, đứa bé trong bụng Đường Ninh dường như nghe được lời mời của mẹ nuôi, liền đá vào bụng dưới của Đường Ninh một phát, chị Long cảm nhận được cử động của thai nhi, cô kinh ngạc không nói nên lời.
Khi Đường Ninh nhìn thấy điều này, một nụ cười hạnh phúc cũng nở trên môi cô…
Dưới sự bảo vệ của Tống lão gia, Tống Hân nhanh chóng khuất bóng công chúng, những lời chửi bới, lăng mạ về Tống Hân cũng được các tin tức khác che đậy, chẳng hạn như Đường Ninh cuối cùng đã xúc phạm nhân tài nào ngay cả bộ phim đã chiêu rồi cũng phải đưa ra sửa.
Trên thực tế, hoàn cảnh của Đường Ninh khó khăn hơn nhiều so với người ngoài nghĩ, bởi vì sự trợ giúp mà Tống gia nhờ lần này quả thực có thể khiến làng giải trí Thịnh Kinh chân động.
Đường Ninh bị cám xuất hiện trước công chúng, không chỉ phim của cô ấy, mà còn cả các quảng cáo cô ấy đã quay và các sản phẩm mà Đường Ninh dự định xác nhận hoặc ký hợp đồng trong tương lai.
Ước chừng, đối với những người thuộc tầng lớp đó, toàn bộ làng giải trí đều là một món đồ chơi trong tay họ, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể trần áp một nghệ sĩ…
Ngay cả Hải Thụy cũng muốn bảo vệ…
Chúng ta phải cân nhắc giá cả!
Tống Hân đã biết được tình hình hiện tại của Đường Ninh từ Tống lão gia, quả nhiên quyền thế là một thứ hữu ích, chẳng phải Mặc Đình có khả năng đó sao? Hải Thụy không phải là có khả năng quan hệ công chúng sao? Bây giờ không phải vẫn bất động sao? Chỉ có thể thấy Đường Ninh bị hạn chế?
Tuy nhiên chỉ có một việc là căn bệnh tim của Tống Hân, Đoàn Cảnh Hồng thì đã bị Đường Ninh bắt đi.
Nghĩ đến mối nguy hiểm tiềm ẩn này, Tống Hân lại đi tới phòng làm việc của lão gia, giọng điệu vẫn còn bực bội: “Ông ơi, ông có nhớ chị em tốt của cháu là Cảnh Hồng không?”
“Đó là người đã ở bên cháu suôt thời gian qua?” Tông lão gia đặt bút xuống, suy nghĩ cẩn thận.
“Đúng vậy, cô ấy bây giờ đang ở trong tay Đường Ninh.
Ông có thể nghĩ cách giải cứu cô ấy không?” Tống Hân nằm trong lòng ông lão hỏi: “Cháu cũng biết ông vì cháu mà cầu xin người ta đã làm khó ông rồi.
Bây giờ lại còn muốn ông nhúng tay vào việc khác, thật sự là làm khó ông…”
“Không phải vừa hỏi người sao? Đường Ninh còn có thể ăn được sao?” Tống lão gia đáp: “Chờ tin tốt của ông, nhưng cũng phải nhớ thỏa thuận với ông nội.
Cháu không được nuốt lời.”
“Cháu đã rõ, ông nội.” Tống Hân vội vàng gật đầu..