“Nói cách khác, trong tương lai, Đường Ninh sẽ tham gia các sự kiện với tư cách là chủ tịch Đường thị.
Ông có thể kiểm soát được?”
“Cái này… Ông à, đừng làm khó dễ người nữa.
Tôi có số điện thoại của người có liên quan đây.
Hay là, ông có thể gọi điện thoại xem bên kia có nguyện ý vì ông mà phá hỏng công ty xuất sắc như vậy không? Tôi muốn nhắc nhở ông, nước hoa của Đường gia là hãng nước hoa có tuồi đời hàng thế kỷ, không biết đã đóng góp bao nhiêu cho Thịnh Kinh rồi…
Ông nội Tống cảm thấy sắc mặt đờ đẫn, bởi vì ông ta không có cách nào đối phó với một diễn viên, vậy ông ta sẽ giải thích với Tống Hân như thế nào?
“Đường Ninh này thật là gian xảo.”
Trên thực tế, ông ta không biết rằng kẻ gian xảo luôn là cháu gái ruột của mình.
Cái tát nhớ đời này của Đường Ninh rốt cuộc lại rơi lên chương 713: Xử sự.
Cho tôi hỏi, nếu một người bình thường được tạo cơ hội để gây tiếng vang lớn thì người này có từ chối không?
Câu trả lời dĩ nhiên là không!.
Xin hãy đọc truyện tại { ТгumTr uуen.
м E }
Đoàn Cảnh Hồng tuy mới gia nhập giới giải trí không bao lâu, nhưng có thể coi như đã nhìn thấy tất cả hào nhoáng của giới giải trí, làm sao có thể cam tâm chịu thua? Nếu Đường Ninh cho cô ta cơ hội vượt qua Tống Hân, giành lấy danh vọng và tài sản, cho dù đổi lại cô ta là một người ngốc nghếch, cô ta cũng sẽ không thể lãng phí cơ hội tuyệt vời này để trở nên nỗi tiếng.
Hơn nữa, trong lòng cô ta tới nay vẫn có vài phần so đo với Đoàn Cảnh Hồng?
“Tôi… tôi phải làm gì đây?” Rõ ràng Đoàn Cảnh Hồng bị kích động đến mức suýt chút nữa nói không ra lời.
Bởi vì đây có thể chỉ là một quyết định đơn giản của Đường Ninh, nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến tính mạng của Đoàn Cảnh Hồng.
“Tôi cũng cần phải lập kế hoạch tốt.” Nói xong, Đường Ninh cúp máy, sau đó quay đầu nhìn Mặc Đình.
Người đàn ông này có vẻ bình tĩnh, nhưng anh ta hiểu rõ kế hoạch của Đường Ninh từ đầu đến cuối.
Lần này bị gài bẫy rõ ràng để cho Đường Ninh suy nghĩ rất nhiều trong lòng.
Đóng gói Đoàn Cảnh Hồng chắc chắn là cách khó chịu nhất đối với Tống Hân, đồng thời cũng là để ngăn Tống Hân ngắm ngầm hành động với Đường Ninh và đứa bé trong bụng, khiến Tống Hân mát tập trung.
Nợ của Tống lão gia, vì em bé sắp chào đời nên họ đợi một lúc nữa sẽ tính toán.
Và bây giờ, cô ấy chỉ muốn yên tâm chờ sinh em bé!
Sáng hôm sau, Mặc Đình nhờ Lục Triệt gọi điện hỏi thăm thông tin của Đoàn Cảnh Hồng để tìm ra vị trí mà cô ta mong muốn, nếu có tài thì đương nhiên có thể trực tiếp ký hợp đồng với Hải Thụy với tư cách là thực tập sinh, tuy nhiên nếu khả năng của cô ta chưa đủ thì phải tìm cách khác, với trình độ của Đoàn Cảnh Hồng thì không khó để trở nên nỗi tiếng.
“Đoàn Cảnh Hồng này có ngoại hình bình thường, gia cảnh cũng bình thường.
Cô ta không có tài năng gì đặc biệt, ngoại trừ một điều… Cô ta có thể nhảy! Nếu cô ta ra mắt trong sự kết hợp, cô ta có lẽ cũng không tệ lắm.”
“Vậy thì cứ làm như thế đi, chuyện này để Phương Dục thu xếp, đồng thời cũng dựa theo yêu cầu của thực tập sinh.
Nếu có chỗ nào không đủ tiêu chuẩn, trực tiếp đá ra tổ hợp!”
Đoàn Cảnh Hồng không phải là kẻ thù của vợ anh sao?
Nhưng tại sao, Mặc Đình không chỉ tán tụng cô, anh còn muốn nâng đỡ cô ta?
Có lẽ biết Lục Triệt nghi ngờ, cho nên Mặc Đình lạnh giọng đáp một tiếng, không ngắng đầu: “Chính vì tội ác của cô ta nên mới được phép ra ngoài làm lá chắn.”
“Tại sao anh không trực tiếp đối phó với Tống Hân?”
“Từ Tống Hân đến Tống gia, rồi đến mối quan hệ chằng chịt phía sau, một thời gian ngắn vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ.” Ngụ ý là đứa bé của Mặc gia sắp chào đời, hiện tại anh không có thời gian đi xử lý những người này, dù có quan trọng đến máy, mọi chuyện cũng phải nhường chỗ cho đứa con của Mặc Đình.
“Đã hiểu!” Lục Triệt nói, theo tính khí của Mặc Đình, anh nên báo thù ngay lập tức.
Làm sao anh có thể huấn luyện một Đoàn Cảnh Hồng đặc biệt để đối phó với Tống Hân?
Vì đứa con bé bỏng của Mặc gia sắp ra đời!
“Chủ tịch, có lẽ là căng thẳng ah?”
Mặc Đình không nói chuyện, chỉ là ngắng đầu lạnh lùng liếc nhìn Lục Triệt, đây không phải là nói nhảm sao? Cho dù là Mặc Đình không sợ hãi, nhưng là bảo bối lớn sinh bảo bối nhỏ, anh căng thẳng, cũng là đương nhiên.
“Làm những gì anh nên làm, hơn nữa, hãy hẹn tôi với Cục trưởng Lãnh của cục Mỗ …”
“Chủ tịch định đích thân ra mặt?”.