Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Truyền thông không bỏ công tìm hiểu tin tức của Đường Ninh nữa, nhưng Tống Hân đã cố tìm mọi cách để hỏi thăm hết những người có liên quan.

Thật tiếc, ngoài người thân của Đường Ninh thì không ai biết được tin tức gần đây của cô ấy, người của Hải Thụy, càng kín miệng.

Tống Hân không cam tâm, cuối cùng lại bố trí thám tử đi dò tra, nhưng dù vậy, Mặc Đình cũng đã bồ trí rất nhiều vệ sĩ ở bệnh viện thay phiên canh gác,chưa nói đến tin tức, ngay cả hóng nhìn một cái thôi cũng đủ khó khăn rồi.

Chính miệng các vệ sĩ đã nói cho Mặc Đình biết được sự tồn tại của thám tử tư, khi rảnh rồi, anh đã hỏi Lục Triệt: “Đoàn Cảnh Hồng ra sao rồi?”
“Vết thương ở chân đã khỏi rồi.

Mặc dù bị ép buộc phải tham gia nhóm nhưng cô ta đã làm việc rất chăm chỉ và đã thích nghi rất nhanh.

Nếu bắt kịp tiến độ, cô ta sẽ sớm được ra mắt với cả đội.” Lục Triệt nói.


“Vậy thì cứ để cho Tống Hân cứ khó chịu đi…”
“Tôi hiểu rồi.”
Lục Triệt có thể đã đoán trước được rằng theo tính khí của Tống Hân, nếu cô ta biết được Đoàn Cảnh Hồng, người đã từng có quan hệ với cô ấy trong khoảng thời gian này, đột nhiên ra mắt và trở thành một nghệ sĩ triển vọng hơn cô ta, không biết cô ta sẽ cảm thấy như thế nào, khả năng là rất thú vị đấy.

Về việc này, Tống Hân vẫn chưa biết gì cả!
Cô ta vẫn liên lạc với Đoàn Cảnh Hồng như mọi khi, nhưng không liên lạc được Đoàn Cảnh Hồng, vì Đoàn Cảnh Hồng sống trong phòng huấn luyện của ký túc xá do Hải Thụy sắp xếp, Tống Hân lại cho rằng Đoàn Cảnh Hồng đã về quê để dưỡng thương.

“Cảnh Hồng, chân của cô đã khỏi một thời gian rồi, khi nào cô quay lại đây với tôi vậy? Chúng ta còn có thể bắt đầu lại mọi chuyện.

Đến lúc đó, cô vẫn là trợ thủ đắc lực nhất của tôi”
Trợ thủ đắc lực ư?
Đoàn Cảnh Hồng không khỏi chế nhạo, lẽ nào không phải đi giúp cô ta làm việc ác sao?
“Ời, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, và chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.”
“Vậy thì chúng ta quyết định rồi nhé.

Tôi không lâu nữa sẽ có thể chắm dứt hợp đồng với Hải Thụy rồi.

Khi đó, chúng ta sẽ quay lại như xưa…”
Nghe câu này, Đoàn Cảnh Hồng không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Vì vậy, cô đã vứt điện thoại sang một bên, cứ để Tống Hân một mình nhớ lại quá khứ.


Ai cũng phải sống cho tương lai của mình,mà Đoàn Cảnh Hồng còn bị Tống Hân làm tổn thương nặng nề như vậy,thì dù cô có ngốc đến đâu, cô cũng không thể quay lại làm tay sai cho Tống Hân được nữa.Bởi vì trước mắt cô hiện tại đang là một con đường rộng lớn khác.

.

Ủng hộ chính chủ vào ngay == TгùмTru yện.

ME ==
Hải Thụy luyện tập khó như thế nào thì cô cũng đều vượt qua, dù còn nhiều thiếu sót, nhưng về phần vũ đạo,thì đến cả những người trong đoàn cũng phải xuýt xoa về khả năng này của cô “Cảnh Hồng, sao cô không nói gì nữa?”
“Sóng ở đây không tốt.” Đoàn Cảnh Hồng vừa nhún chân, vừa đứng cách xa trả lời điện thoại.

“À cũng đúng, cô đang ở dưới quê mà đúng không? Vậy đợi cô quay lại, chúng ta lại tụ tập nhé.”
“Ứ.” Đoàn Cảnh Hồng nói xong liên cúp máy, bởi vì cô ta không muốn tiếp tục dây dưa với Tống Hân.

Thực ra cô ấy biết mình có ý nghĩa gì với Đường Ninh, Đường Ninh hiện đang chờ sinh, nhưng Tống Hân vẫn đang thăm dò tin tức của Đường Ninh, và vai trò của cô ta là khiến Tống Hân đau đầu và hỗn loạn, chuyển hướng lại sự chú ý.

Nhưng đây là cô ấy nợ Hoắc Thanh Thanh và Đường Ninh, nếu đây là cái giá mà cô ta muốn nủi tiếng, thì cô ta sẵn sàng gánh chịu.


Cô ta sẽ bảo vệ Đường Ninh, đây là cách chuộc tội của cô ta.

Vài ngày sau, một nhóm nhạc nữ châu Á mới toanh đã công bồ ra mắt tại Hàn Quốc.Về vấn đề này, Hải Thụy đã làm rất khéo léo, trên sân khấu Hàn Quốc, bốn người họ đã mạ vàng trước, để tiếp cận thích nghỉ với sân khấu., và thu hút sự so sánh của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc, mượn độ hot của ngành giải trí Hàn Quốc, sau đó quay trở lại Trung Quốc, để dành dần dần và từ từ cho phát ra.

Vì vậy, Đoàn Cảnh Hồng đã bay đến Hàn Quốc vào ngày hôm sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tống Hân …
Nhóm của họ gồm có bốn người, mỗi người đều có thế mạnh riêng, ban đầu, các thành viên trong nhóm hoàn toàn đã không màng đến cô, nhưng cuối cùng, họ đã bị sốc bởi màn khiêu vũ của cô ấy, ngượng đến đỏ hết cả mặt!
Tống Hân hầu như không có phòng bị.

Lần cuối cùng gọi điện cho Cảnh Hồng, trông có vẻ rất hào hứng: “Cảnh Hồng, vụ kiện giữa tôi và Hải Thụy, chắc tôi sắp thắng rồi!”
Đoàn Cảnh Hồng trong lòng lúc đó nghĩ, không phải là cô thắng, mà là Hải Thụy kéo rê cô đến bây giờ, lập tức lại cho cô ngay một đòn phản công khác đáy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận