Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


“Không phải cô còn biết rõ chuyện này sao? Sao tự nhiên nhớ tới hỏi tôi?”
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.” Tống Hân nói xong, cô ta cảm thấy buồn cười: “Đúng rồi, hôm nay tôi nhận được bản phán quyết với Hải Thụy.

Dù có rất nhiều tổn thát, nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi Hải Thụy, tôi tự do rồi.

Chúng ta đi đâu đó uống một ly ăn mừng tôi có được tự do đi.”
“Được.” Đoàn Cảnh Hồng thản nhiên trả lời, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi một hai tháng, thế giới dường như đã thay đổi khá nhiều.

Cô ấy không còn là một người đại diện nhỏ để Tống Hân tùy tiện sử dụng, bởi vì cô ấy đã ra mắt với tư cách là nhóm nhạc nữ bắt mắt nhát của Hải Thụy.


Có lẽ vì cách ăn mặc của Đoàn Cảnh Hồng, hoặc có lẽ vì tính tình thay đổi của Đoàn Cảnh Hồng, tóm lại, khi bước vào quán bar quen thuộc và an toàn của hai người, ánh mắt của rất nhiều nam nhân đều rơi vào Đoàn Cảnh Hồng, do đó trực tiếp bỏ qua Tống Hân.

*Cô như vậy có hơi phô trương, nên thay quần áo cũ đi, nếu không người ta phát hiện tôi uống rượu ở đây, sẽ là tin tức giật tít.” Tống Hân khá bất mãn và cảm thấy tâm lý không thoải mái, nhất là nhìn người hầu thường đi theo sau mình, nay lại còn hấp dẫn hơn cả chính cô ta, kiểu bực bội đó khiến cô ta như có ngàn con kiến cắn vào lưng.

Đoàn Cảnh Hồng là ai? Đi theo Tống Hân đã bao nhiêu năm? Làm sao không biết cô ta đang nghĩ gì?
Vì vậy, cô ấy chỉ là cong môi trong bóng tối cười: “Tôi đã ăn mặc đơn giản nhát rồi, nếu không thì tới nhà cô uống rượu?”
Tống Hân không muốn bị Đoàn Cảnh Hồng đánh bại cho nên gật đầu: “Được rồi, ông nội đã lâu không gặp cô rồi.”
Nói xong, cả hai bước ra khỏi quán, tiền về nhà họ Tống.

Sau khi vào nhà, nụ cười tự tin của Tống Hân nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt cô ta, cho dù Đoàn Cảnh Hồng có trở nên xinh đẹp đi chăng nữa thì Đoàn Cảnh Hồng cũng sẽ không bao giờ có một ông nội quan chức, huống chỉ là có điều kiện xuất thân thuận lợi như vậy.

Hai người vào phòng ngủ của Tống Hân như trước, Tống Hân lấy rượu đỏ từ trong tủ rượu ra, rót cho Đoàn Cảnh Hồng: “Tôi thật sự rất vui, chúng ta vẫn có thể quay về trước kia.”
Đoàn Cảnh Hồng cầm lấy chiếc cốc và cụng ly với Tống Hân.

Tuy nhiên, sau một vài ly rượu vang đỏ, Tống Hân đột nhiên đứng dậy khỏi thảm và nói với Đoàn Cảnh Hồng: “Tôi lại mua rất nhiều quần áo mới, còn có đồ người hâm mộ đã gửi qua đường bưu điện.

Tôi không thể mặc hết.

Cô lát nữa mang một số về nhà đi.”

Đoàn Cảnh Hồng nhìn Tống Hân bận rộn, sau đó mới nhận ra rằng ngần ấy năm, Tống Hân tìm thấy cảm giác ưu thế ở trên người cô ấy như thế nào, tất cả đều dựa vào lòng bác ái.

Đoàn Cảnh Hồng không có lập tức công kích, mà là chống cằm nói với Tống Hân: “Để xuống đi, lát nữa tôi mang đi.”
Thấy Đoàn Cảnh Hồng không có gì thay đổi, Tống Hân cuối cùng cũng an tâm trở lại bên cạnh Đoàn Cảnh Hồng: “Tiêu Dư Hòa định mở một studio cho tôi, như vậy chúng ta có nhiều tự do hơn rồi.”
“Tốt lắm.” Đoàn Cảnh Hồng gật đầu.

“Dù thế nào đi chăng nữa thì Cảnh Hồng, hoan nghênh cô trở lại! Tống Hân vươn tay ôm Đoàn Cảnh Hồng: “Tôi rất cần cô, để tình bạn của chúng ta trường tồn, chúng ta cùng nhau chống lại bão táp của Hải Thụy, nhưng tiếc là không có cách nào hỏi thăm được tin tức của Đường Ninh, cái **** hôi thối đó chắc sắp sinh rồi.”
“Rồi sẽ biết thôi.” Đoàn Cảnh Hồng nhấp một ngụm rượu đỏ, dưới mắt Tống Hân không hiểu lóe lên một tia ánh sáng.

“Nhưng không sao.

Dù sao con tiện nhân đó cũng đã bị phong sát, sẽ sớm hết thời thôi, nhưng cô đã nghe nói chưa? Hải Thụy gần đây đã lập một nhóm nhạc nữ khác…”
Nghe nói?
Đoàn Cảnh Hồng bí mật chế nhạo, cô ấy không chỉ có nghe nói qua, mà cô ấy còn là một trong số đó.


Tống Hân đã nói rất nhiều về Thịnh Kinh trong thời gian này, nhưng trên thực tế, Đoàn Cảnh Hồng đã biết tất cả về điều đó.

Hai người nói chuyện phiếm như vậy từ sáng đến chiều, vốn dĩ Tống Hân muốn đưa Đoàn Cảnh Hồng về nhà, nhưng Đoàn Cảnh Hồng trực tiếp từ chối Tống Hân: “Tôi quên nói với cô.

Tôi dọn nhà rồi.

Tôi về nhà dọn dẹp rồi sẽ nói địa chỉ cho cô.”
Mặc dù Tống Hân cảm tháy khó hiểu, nhưng không miễn cưỡng, đem quần áo mới đã đóng gói đưa cho Đoàn Cảnh Hồng, còn tiễn cô ấy ra cửa….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận