“Mình biết.” Đoàn Cảnh Hồng liếc nhìn đội trưởng đầy cảm kích, như muốn ra hiệu cho cô ấy đừng lo lắng.
Chẳng máy chốc, trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người, Đoàn Cảnh Hồng vẫn không nhúc nhích, Tống Hân lại đi vào phía trong một hai bước, giọng điệu rất giễu cọt: “Không ngờ, đến Hàn Quốc một lần, cô leo cao không ít!”
“Sau này, cô sẽ chỉ càng không thể leo lên!” Đoàn Cảnh Hồng cười ấn tượng.
“Tại sao?”
Đoàn Cảnh Hồng biết Tống Hân đang hỏi gì nên cầm miếng bông trên tay, đổ một ít nước tẩy trang lên miếng bông: “Cô vậy mà lại hỏi tôi tại sao… Thật nực cười.
Tống Hân, cô có phải nghĩ bản thân cô là công chúa, mọi người trên thế giới này đều phải xoay quanh cô? Cô cho rằng xuất thân của tôi kém hơn cô, kiếp này tôi phải là người theo đuổi cô sao? Tại sao? Sao cô không tự hỏi bản thân, cô đối xử thế nào với tôi?”
“Tôi mạo hiểm hại Hoắc Thanh Thanh vì cô, mạo hiểm khuyến khích Hoa Văn Phụng vì cô.
Tôi thậm chí đã đến văn phòng của chủ tịch Mặc để lấy phiếu đánh giá của cô và Đường Ninh cho cô, nhưng khi tôi kỳ thị vì tội ăn cắp, việc đầu tiên cô làm là gì? Cô có còn nhớ lúc cô đem thẻ ngân hàng vứt cho tôi, cô đã như thế nào cô biết không?”
“Cô còn mặt mũi đến hỏi tại sao à2”
Tống Hân nghe xong muốn phản bác Đoàn Cảnh Hồng, đương nhiên, cô ta cũng làm như vậy: “Tôi đối xử tốt với cô như vậy, đại học chăm sóc cô nhiều như vậy!”
“Ai muốn sự chăm sóc của cô? Ai quan tâm đến sự chăm sóc của cô?” Đoàn Cảnh Hồng càng cười to hơn: “Tuy gia cảnh của tôi không bằng cô, nhưng tôi so với người thường tốt hơn nhiều, tôi chỉ muốn chứng minh rằng tôi có lòng muốn cùng cô làm bạn, cho nên mới moi tìm moi phổi cho cô, không bao giờ vì những sản phẩm thương hiệu nồi tiếng cô đã tặng!”
“Cô đừng có đem cái việc làm từ thiện của cô nghĩ quá vĩ đại…”
“Cái cảm giác ưu việc khi bên cạnh tôi, cô cảm thấy còn ít à?”
“Nếu cô đã biết tôi có xuất thân tốt hơn cô, sao cô còn dám làm nghệ sĩ giải trí2 Cô có tư cách gì?” Tống Hân gấp gáp mỉa mai nói thẳng: “Cô cho rằng mình có thể nổi hơn tôi và nhận được nhiều hơn từ cái giới này hơn tôi à?”
“Tất nhiên tôi có thể giỏi hơn cô và nhận được nhiều hơn cô, bởi vì Đường Ninh sẵn sàng hỗ trợ tôi.
Khi tôi khó khăn nhất, chính Đường Ninh là người đã cho tôi một đường sống, cho tôi một tia hy vọng.
Khi tôi bất lực nhát, chính là kẻ thù như cô ấy đã buông tha cho tôi, để tôi trở lại làm người.”
“Còn người bạn như cô, hoàn toàn khiến tôi cảm thấy buồn nôn!”
“Đường Ninh? Nâng đỡ cô? Đừng mơ nữa… Cô ta chỉ là hết thời rồi, vừa hay dùng cô để ổn định vị trí của cô ta.”
“Dù thế nào đi nữa, ít nhất thì tôi cũng đã được ra mắt.”
Đoàn Cảnh Hồng mở rộng hai tay, bảo Tống Hân nhìn lại cô ấy của hiện tại: “Hiện tại tôi có một nguồn tài nguyên ổn định trong tay.
Hải Thụy sẽ không giấu tôi đi, cũng không đề phòng tôi như để phòng cô, Tống Hân, tôi biết cô tàn nhẫn như thế nào.
Tôi có rất nhiều điểm yếu của cô trong tay.
Tôi có thể không có cơ hội chiến thắng cô, nhưng đừng quên, phía sau còn có Đường Ninh!”
“Tôi biết cô vẫn là xem thường tôi, nhưng tôi nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn cô, cô cứ giữ vững tâm thái tự cho mình tốt đẹp để đứng yên tại chỗ cả đời đi.”
“Hơn nữa, đừng trách tôi không báo trước cho cô.
Trước đây ông của cô động thủ hại Đường Ninh.
Lúc đó chủ tịch Mặc cũng không nói gì.
Đó là bởi vì lo lắng Đường Ninh mang thai.
Sau này, đợi khi ngài ấy tính sổ, cô… và ông của cô, nhát định sẽ chết không có chỗ chôn.”
Tống Hân nghe xong, cả người run lên, muốn xông tới xé xác Đoàn Cảnh Hồng thành từng mảnh.
Đoàn Cảnh Hồng nhìn Tống Hân phía sau từ trong khung gương, không khỏi cười: “Đừng nghĩ muốn động thủ, cô nghĩ cô có mấy phần thắng?”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
“Thì sao? Cô hiện tại vẫn như cũ không có tiền đồ như tôi.” Đoàn Cảnh Hồng không quan tâm.
“Tốt hơn hết cô không nên nói nhảm, không nên làm bậy, bằng không, tôi không ngại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đối với cô.”
Sau khi nghe Tống Hân cảnh cáo, Đoàn Cảnh Hồng cũng cảnh cáo Tống Hân, hận ý trong mắt rất đậm: “Đường Ninh bảo tôi nói với cô một tiếng, đi đêm nhiều có ngày gặp ma.”
Tống Hân khit mũi, mạnh mẽ mở cửa phòng thay đồ, trực tiếp lao ra khỏi cửa.
Các thành viên của nhóm AOB nhìn nhau, không thể không bắt đầu huýt sáo, rõ ràng là Đoàn Cảnh Hồng có phần nhỉnh hơn trong màn PK này.
Thấy vậy, Tiêu Dư Hòa bước qua cửa và nói với Đoàn Cảnh Hồng: “Tôi không ngờ rằng ngay cả cô cũng sẽ phản bội cô ấy.”
“Cô ta phản bội tôi trước.” Đoàn Cảnh Hồng trực tiếp trả lời..