Nếu không phải Tống lão gia không phân biệt được đúng sai, thì sao anh phải làm khó một ông lão được?
Khi một con người già cả, bất hiếu thì phải trả giá cho những sai lầm của mình.
Ngoài việc yêu cầu ông lão bỏ lệnh giam giữ Ninh của mình, Mặc Đình không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác một cách rõ ràng, nhưng anh yêu cầu ông lão suy nghĩ, phòng đoán suy nghĩ của mình.
Anh muốn xem ông lão đã sẵn sàng hy sinh đến mức nào để bảo vệ Tống Hân!
Anh còn phải chờ xem lão gia tử này có thể làm được gì, một câu trả lời thỏa đáng cho anh!
Tống Hân không biết rằng Tống lão gia đã nắm giữ tội ác của mình, khi trở về nhà đã thấy ông lão đang ngồi trên ghế sô pha, vốn lại muốn mượn quyền thế của ông lão một lần nữa, nhưng ông lão nhìn Tống Hân lạnh lùng và ra lệnh: “Lại đây.”
*Ông nội?” Tống Hân có chút không hiểu.
“Ta gọi cháu qua đây!” Lão gia lạnh lùng lặp lại một lần nữa.
Tống Hân bước tới bên ông lão với vẻ nghi ngờ và cảnh giác, giây tiếp theo, liền cảm thấy má phải mình đau rát, kèm theo một tiếng vang lớn.
“Ông nội…”
“Tối nay quỳ ở sảnh tổ tiên.
Không có lệnh của ta, cháu không được phép đứng dậy.
Quản gia trông lấy con bé.”
Lão gia cũng không có giải thích mà trực tiếp chỉ về hướng đại sảnh tổ tiên cho Tống Hân.
“Ông ơi, tại sao?” Tống Hân ôm lấy má, chống cự rất không phục: “Cháu cuối cùng đã làm cái gì? Làm cho ông tức giận như vậy.”
“Ngày mai sẽ biết.” Sau khi bình tĩnh lại, ông ta suy nghĩ rất lâu, tuy rằng bộ dáng của Mặc Đình quả thực vô cùng chán ghét đấy, nhưng đó là vợ con của cậu ta, cho dủ Đường Ninh không là gì nhưng đứa con của cậu ta? Gì?
Suýt nữa thì chết trong tay cháu gái của mình, cậu ta được nổ súng về phía đối phương!
Điều khiến ông ta đau khổ nhất là Tống Hân đã lợi dụng sự tiện lợi của chức vụ ông nội để đạt được mục đích riêng của mình, giả vờ trở thành một thiên thần hoàn hảo trước mặt ông ta.
Ông ta đang hoàn toàn tiếp tay mà nối giáo cho giặc.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Tống lão gia quyết định sáng mai sẽ trực tiếp đưa Tống Hân cho Hải Thụy, để Mặc Đình tự mình xử lý, muốn thế nào cũng được.
Chính vì Tống Hân mà ông ta trở thành kẻ xấu xa trong mắt người khác, điều này thật sự không thể chấp nhận được.
Nửa đêm, Mặc Đình về nhà và thấy Đường Ninh đang đặt hai đứa bé ngủ nên nhanh chóng bước tới giúp đỡ.
Dù chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn nhưng hai bé dường như đã quen với sự ôm ấp của cha, nên cũng cảm nhận được điều đó thì chúng mới có thể ngủ yên vào ban đêm.
Sau đó, hai vợ chồng đặt đứa bé vào giường, sau khi vào phòng chứa quần áo, Đường Ninh cởi áo khoác cho Mặc Đình: “Đi gặp người ta rồi hả?”
“Em lên giường nằm đi, em vừa mới sinh bảo bảo, sao lại không nâng niu chính mình?” Mặc Đình trực tiếp ôm Đường Ninh một cái.
“Em không sao, em không quan tâm đến chuyện ở cữ nữa.” Đường Ninh không nhịn được cười nói.
“Anh để bên kia cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Mặc Đình đặt Đường Ninh xuống giường, trả lời.
“Tống lão gia không sao chứ?”
“Ban đầu chỉ là khó chịu, nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận cho nên rất khó chịu.”
“Đương nhiên là bị cháu gái lợi dụng.
Làm sao có thể cảm thấy tốt?” Đường Ninh nói xong liền nở nụ cười: “Vậy thì chờ xem Tống lão gia có thành ý hay không, Đình, cảm ơn anh, đã cứu Cảnh Hồng.”
“Đây không phải là chuyện mà em cảm ơn anh, cũng không nên cảm ơn anh.” Sau đó, Mặc Đình dỗ Đường Ninh nghỉ ngơi: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm đã.”
“Không được, em đợi anh, xíu nữa bảo bảo khóc giờ.”.