Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


“Khiến bản thân bốc mùi là đủ rồi, lại còn kéo theo tôi xuống nước, bây giờ cô đã hài lòng với kết quả này chưa?”
Nghe xong câu hỏi của Tống Hân, ánh mắt Đoàn Cảnh Hồng lạnh lùng, bình tĩnh: “Cô trốn không thoát đâu.”
“Cô có bằng chứng gì?” Tống Hân nhún vai hỏi: “Dù gì thì cô đã xuất đạo rồi, làm ngôi sao nhỏ của cô là được rồi, sao phải làm cho mình khó coi như vậy để làm gì?”
Đoàn Cảnh Hồng không nói gì, nhắm mắt lại.

Thấy vậy, Tống Hân muốn bước tới, nhưng người của Hải Thụy đã ngăn Tống Hân lại: “Lùi lại!”
“Còn có cả vệ sĩ cơ à?”
*Tôi bảo anh lùi lại, không hiểu sao?” Người của Hải Thụy thẳng tay đầy Tống Hân ra.

“Các người cũng không xem xem, người mà các người đang bảo vệ là cái loại người gì, hiện tại chỉ là mười tám đường thôi mà, có cần phải bán mạng như vậy không?”
“Nhưng cô ấy có anh dự, còn cô thật là buồn nôn.” Nói xong, đối phương cảnh cáo Tống Hân, đừng có mà tiến lại gần nữa.


Sau đó, cảnh sát dựa vào lời khai của Đoàn Cảnh Hồng để điều tra, nhưng không tìm thấy bát cứ bằng chứng nào, tự thú cũng không lập hồ sơ.

“Theo điều tra của phía cảnh sát, hiện tại không có thêm chứng cứ nào chứng minh hai chuyện này có liên quan đến hai người.

Vì vậy, đồn cảnh sát không có cách nào lập hồ sơ bắt người.

Các cô về trước đi, chỉ cần chúng ta có cơ sở điều tra, nhất định sẽ thông báo cho hai người.”
Nghe cảnh sát nói xong, Tống Hân cười lớn: “Đoàn Cảnh Hồng, đây là hậu quả đầu hàng của cô!”
Sau đó, cô nói với cảnh sát: “Tôi muốn kiện Đoàn Cảnh Hồng về tội vu khống!”
Viên cảnh sát liếc nhìn Tống Hân, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói: “Chỉ là tạm thời không đưa ra được chứng cứ.

Cô tự phụ cái gì? Cô vẫn là nghỉ phạm trước khi vụ án khép lại!”
*Tôi có luật sư riêng của tôi để xử lý.”
Tống Hân nói xong, ngạo nghễ rời khỏi đồn cảnh sát, nhưng Đoàn Cảnh Hồng không nhắc nổi chân: “Đã kiểm tra mọi thứ như lời tôi nói chưa? Không có dấu vết gì sao?”
“Cô gái, tôi hiểu cảm giác của cô, muốn đưa hung thủ đền tội, nhưng đối với loại việc này, cơ hội lấy được bằng chứng là rất mù mịt.

Cô mau về sớm đi.”
Đoàn Cảnh Hồng không cam tâm, lại muốn hỏi phía cảnh sát, nhưng người của Hải Thụy liền nói với cô: “Quay về đi, cô có vội cũng vô dụng.”

“Tôi chỉ có thể nhìn Tống Hân, nhưng không thể làm gì cô ta, rất căm phẫn!”
“Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, có những người, ắt sẽ gặp quả báo.”
Cảnh sát không tìm được bằng chứng, đây là điều mà Tống Hân mong đợi, suy cho cùng từ trước đến giờ cô ta chỉ là người nói, ai có thể chứng minh điều đó?
Vì vậy, cô ta ngạo nghễ là lẽ đương nhiên.

Sau khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, cô ta nói thẳng với các phóng viên: “Đối với hành vi vu khống của Đoàn Cảnh Hồng, tôi sẽ thông qua luật pháp để bảo vệ quyền và lợi ích của cá nhân.

Tôi thực sự không ngờ rằng mình đã bị chính người bạn quan trọng nhất của mình đâm cho.

một nhát.

Từ giờ về sau, tôi sẽ không có người bạn này nữa, mà còn nhất định sẽ bắt Đoàn Cảnh Hồng trả một cái giá đất nhất.”
Cốt truyện thực sự bị đảo ngược quá nhanh, thế giới bên ngoài không kịp cập nhật thông tin của chính mình, giới truyền thông chỉ biết rằng lời buộc tội của Đoàn Cảnh Hồng đối với Tống Hân cuối cùng vẫn là vô căn cứ vì không có bằng chứng.


Tống Hân trước lời cáo buộc của Đoàn Cảnh Hồng thì tỏ ra khá ngạo mạn trước giới truyền thông, còn Đoàn Cảnh Hồng thì sao?
Đối diện với ống kính đen của phóng viên, Đoàn Cảnh Hồng đột nhiên ngồi xổm xuống, tỏ vẻ khó chịu: “Hiện tại tôi không yêu cầu gì cả, chỉ muốn trừng trị kẻ ác.

Chỉ cần có người cung cáp chứng cứ, tôi sẵn sàng đưa toàn bộ tài sản của mình như một phần thưởng.”
“Đoàn tiểu thư, điều gì đã thúc đẩy cô đứng ra làm chứng chống lại Tống Hân? Cô có tiện tiết lộ không?”
“Nói gì thì nói, tôi đã nói rất rõ trước mặt cảnh sát rồi.

Tôi sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Tôi chỉ xin pháp luật không tha cho ai có tội, đặc biệt là Tống Hân!” Đoàn Cảnh Hồng dưới sự bảo vệ của vệ sĩ Hải Thụy, cô rời khỏi đồn cảnh sát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận