Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Sự việc “leo giường” của Thiên Nghệ thực sự quá bùng nỗ.

Mặc dù Đường Ninh đã kịp thời phản ứng và sử dụng quan hệ xã hội, nhưng vì không thể hợp tác với vài người khác có liên quan nên tuyên bố này ở trong làng giải trí có bối cảnh phức tạp như vậy — nhanh chóng bị dư luận phản ứng dữ dội, không có gì đáng nói.

Sau đó giải trí Thiên Nghệ đã đưa ra một bức thư xin lỗi ngắn gọn, nhưng bức thư hoàn toàn không thể hiểu được, không những không khôi phục được hình ảnh của công ty mà còn khiến sự việc tiếp tục lên men và ngày càng lún sâu hơn.

Một số sàn diễn mà Đường Ninh đang đàm phán cũng đã bị ban tổ chức thay thế vì sự cố leo giường.

Các hoạt động chứng thực như thương lượng ban đầu đều không còn nữa.

“Đường Ninh, đúng không? Ò, hiện tại chúng tôi cũng không dám dùng cô nữa, thật sự rất xin lỗi.

Chúng tôi đã đổi người khác rồi.”
“Đường Ninh, tôi nghĩ hình ảnh của cô không phù hợp với chúng tôi.

Xin lỗi, thay người.”
“Đã bò lên giường rồi, còn quay quảng cáo gì nữa?”
Mấy nhà này vẫn còn khá lịch sự, có nơi thậm chí còn trực tiếp chửi ầm lên.


Chị Long đặt điện thoại xuống, nhìn Đường Ninh bất lực, Đường Ninh nhẹ nhàng võ vai cô ấy: “Không sao đâu, đừng nói với Mặc Đình chuyện này.”
“Em cho rằng đại boss không biết sao?” Chị Long thở dài, chính bởi vì cô ấy hiểu được cái giới này chỉ truy tên trục lợi, thật sự rất đáng sợ: “Chị sẽ tiếp tục gọi, chỉ cần có một tia hi vọng.” Chị Long gọi tiếp, thật bát ngờ, đầu dây bên kia đồng ý để Đường Ninh đến gặp mặt nói chuyện cụ thẻ.

Nhưng khi Đường Ninh đi thật thì bên kia chỉ muốn hỏi cô có muốn làm người mẫu khỏa thân hay không.

“Các người cũng quá xúc phạm người khác rồi…”
“Chuyện thấp hèn hơn nữa cũng đã làm… Bây giờ còn nói về tôn nghiêm.” Người bên kia nhìn Đường Ninh bằng đôi mắt sắc bén, mí mắt mỏng tràn đầy vẻ khinh thường và chế nhạo.

Đường Ninh không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm tắm thẻ công việc của bên kia một cách nghiêm túc, trong đầu ghi nhớ thật kĩ tên anh ta.

Người bên kia rõ ràng là bị uy hiếp bởi đôi mắt lạnh lùng của Đường Ninh, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra từ vằng trán cao.

“Chị Long, đi tìm xem trong đám paparazzi có phóng viên nào quen với Lý Dục không.” Trên đường về nhà, Đường Ninh đột nhiên dặn dò chị Long, suy nghĩ xong liền nói: “Nhìn nội dung thỏa thuận giữa Hàn Vũ Phàm và bên kia, đầu tiên là buông Mặc Vũ Nhu ra.

Nói cách khác, Hàn Vũ Phàm đã biết mối quan hệ giữa Mặc Vũ Nhu và Lý Dục…”
“Nhưng chính xác là khi nào?”
“Sinh nhật của Hàn Vũ Phàm.” Đường Ninh cần thận nhớ lại cuộc điện thoại mà Hàn Vũ Phàm đã gọi cho cô, ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Hàn Vũ Phàm kêu cô quay lại với anh ta: “Chị Long, đi tìm thư ký của Hàn Vũ Phàm ở Thiên Nghệ, có thể cô ấy biết gì đó về những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó…”
“Đường dây này của Lý Dục cũng phải tìm được.”
“Tại lễ trao giải, em đã nói với Mặc Vũ Nhu nợ nần giữa hai người coi như xong, vốn dĩ em định… tha cho cô ta, nhưng không ngờ rằng cô ta lại không muốn.

Nếu cô ta đã muốn tự hủy hoại như thế này, thì tất nhiên chúng ta cungz nên tác thành cho cô ta.”
“Cứ để Hàn Vũ Phàm và Lý Dục làm bạn với cô ấy…”
“Đường Ninh…” Chị Long có chút kinh ngạc.

“Thực xin lỗi, hai ngày nay đầu óc em có chút lộn xộn, suýt chút nữa đã quên mắt.

Giới này phải tự lực cánh sinh.

Lời chế giễu của người đàn ông vừa rồi giống như một lời cảnh tỉnh khiến em lập tức tỉnh táo lại.

Nếu không nỗ lực thì mọi chuyện sẽ trở lại điểm xuất phát, thậm chí còn tệ hơn.”
“Hóa ra em chỉ có thể là người mẫu khỏa thân trong mắt người khác…”
Chị Long nhìn Đường Ninh với ánh mắt bình tĩnh, dường như sự bối rối và thiếu tự tin của hai ngày trước đều bị cô xua tan vào lúc này, bị ngã xuống không phải đứng dậy là xong sao?

Cùng lắm thì làm lại từ đầu…
Nhiều ý kiến tranh cãi vẫn đang nỗi lên trên mạng, chẳng hạn như thời gian ký thỏa thuận không lâu sau lễ trao giải, Lý Dục không thể liên hợp với ban giám khảo trao giải thưởng cho Đường Ninh.

Một ví dụ khác là thỏa thuận được ký vào thời điểm này không có nghĩa là Đường Ninh đã được không liên hệ gì với Lý Dục.

Bằng chứng trực tiếp nhát là hai người ngồi cạnh nhau trong đêm rực sáng và cùng nhau bước trên thảm đỏ lễ trao giải…
Đường Ninh liếc nhìn những bình luận, nhưng cô không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Bởi vì cô biết rằng mình sẽ khiến những người qua đường tức giận vì cảm thấy xáu hỗ về những gì họ nói.

Khi trở lại Khải Duyệt Đề Cảnh, Lục Triệt đã đợi Đường Ninh ở của: “Phu nhân, tổng giám đốc sai tôi đến đón cô.”
“Có phải đi Hải Thụy không?”
“Không, anh ấy muốn ăn trưa với cô.”
Khi Hàn Vũ Phàm được đưa đến nhà hàng, toàn bộ đại sảnh chỉ có một mình Đường Ninh, Hàn Vũ Phàm nhìn dáng vẻ chật vật của mình không phù hợp với nhà hàng, nhưng lại phát hiện ra Đường Ninh có vẻ thoải mái và thư giãn trong hoàn cảnh như vậy.

Người phụ nữ đã từng đứng bên cạnh anh ta, lúc này thật tao nhã và cao quý, thứ mà anh ta từng khinh bỉ nhất lại chính là viên ngọc sáng anh ta không bao giờ có thể chạm vào được nữa.

“Đến rồi hả…” Đường Ninh khẽ liếc anh ta một cái.

“Tất nhiên là tôi muốn xem chồng mới của cô là ai.

Không ngờ lúc nóng giận cô lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.”
Đường Ninh ngẳắng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Vũ Phàm, không khỏi cười thầm: “Hàn Vũ Phàm, anh quá tự mình đa tình rồi.”
“Chẳng lẽ đối phương thật sự nhân từ như vậy, có thể dung túng tin đồn đang lan truyền bây giờ của cô sao? Ngay cả tôi cũng không thể không nghỉ ngờ cô đã ngủ với Lý Dục, tôi thật sự không tin anh ta lại không phản ứng gì!”

“Anh không xứng để so sánh với anh ấy.” Đường Ninh lạnh lùng nói: “Hàn Vũ Phàm, anh có biết tôi đã nghĩ gì hàng ngày kể từ khi kết hôn với anh ấy không? Tôi đã nghĩ về khoảng thời gian ở bên anh, mặc dù tất cả đều là sự thật đã qua.

Tôi không quan tâm, nhưng tôi vẫn rất hối hận.”
“Cho dù cô hối hận, cũng không thể xóa bỏ được…”
Đường Ninh mấp máy khóe môi, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng… ở cửa nhà hàng, một bóng người vững vàng kiên định bước vào…
Hàn Vũ Phàm biết đó là ai, tổng giám đốc của giải trí Hải Thụy, nhưng anh ta không ngờ mình lại có thể gặp Mặc Đình ở một nơi như vậy.

Anh ta biết khoảng cách giữa mình và đối phương, người ta chỉ cần động ngón tay một chút là có thể đập anh ta thành nhiều mảnh vụn.

Hơn nữa trước đây Hàn Vũ Phàm còn từng xúc phạm Hải Thụy, vì vậy Hàn Vũ Phàm cúi đầu xuống, vội vàng tránh khỏi tầm nhìn của đối phương, ngay cả chính anh ta cũng không hiểu tại sao…
Vì vậy, Đường Ninh nhìn thấy thứ gọi là tự ti trên người anh ta.

Hàn Vũ Phàm giả vờ nhìn Đường Ninh, giả vờ xấu hổ, nhưng trong lòng Đường Ninh lại chế nhạo, mỉm cười nghênh đón Mặc Đình: “Em đã gọi cho anh món bò bít tết yêu thích.”
Mặc Đình đi đến chỗ hai người họ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Vũ Phàm, anh cúi người hôn lên trán Đường Ninh, ngồi xuống bên cạnh cô: “Hai người đợi lâu chưa?”
“Em vừa mới đến.”
“Kể từ bây giờ, anh sẽ cố gắng hết sức để đến sớm hơn em.”
Mặc Đình xoa tóc Đường Ninh, bày tỏ sự áy náy của mình, trong khi đó, Hàn Vũ Phàm lúc này hận không tìm được một cái lỗ để chui vào…
Bởi vì so với sự tôn quý của đối phương, anh ta cảm thấy mình như một kẻ ăn mày đáng thương và đáng kinh tởm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận