Ông nghĩ đây có lẽ là quả báo của ông, quả báo ông đã không giáo dục tốt cho con.
Và để con mắt đi người thân duy nhất của mình, đó có thể là quả báo của ông trời đối “Ông đã quyên góp tất cả tài sản đứng tên mình cho tổ chức từ thiện.
Ông nghĩ, ông thực sự không muốn để tài sản của mình cho một kẻ lòng lang dạ sói.”
“Con hãy tự lo cho mình đi.”
Tống Hân bị ép phải đọc hết bức di thư ngắn ngủi này, rồi phát điên lên: “Chuyện này là không thẻ, ông nội tôi không thể chét được.”
“Chết rồi, là do cô hại chết, là cô giết chết ông nội cô!”
Cảnh sát càng lớn tiếng quát Tống Hân: “Nều đổi lại là tôi, tôi sẽ chém chết cô trước rồi tự sát, cũng là tạo ra một chút giá trị cho xã hội này.”
Tống Hân trợn to hai mắt, sau đó ngồi phịch xuống ghế, sau đó quỳ xuống đắt……..
“Ông nội không phải do tôi hại, không phải, là bọn họ!”
“Ông nội Tống thật là đen đủi.
Có đứa cháu gái như vậy, cuối cùng chỉ có thể trả giá bằng tính mạng của mình!” Chị Long ở Khải Duyệt Đế Cảnh giúp Đường Ninh chăm sóc con, vừa mặc quần áo cho bé vừa xem tin tức: “Mặc dù rất tiếc, nhưng đây có thể là số phận.”
“Người ta vẫn nói con cháu là kẻ thù của mình ở kiếp trước, đến để đòi nợ, không biết kiếp trước ông nội Tống đã làm việc gì, kiếp này mới nợ Tống Hân nhiều như vậy.”
Đường Ninh cười, ôm lấy con từ tay chị Long: “Mặc dù rất thương xót, nhưng……chuyện như này, chúng ta cũng không thể làm gì được.”
“Nhưng tình hình đã đến nước này, Tống Hân vẫn còn có thể giả câm giả điếc được, không lẽ cái chết của ông nội không cô ta không tháy hổ thẹn chút nào sao?
Đường Ninh lắc đầu định đặt bé vào cũi, nhưng lúc này, Lục Triệt gọi cho Đường Ninh: “Tống Hân đã khai báo rồi…… Sau khi đến bệnh viện và nhìn thấy thi thể của ông nội Tống, không đối phó nữa, liền khai hét tất cả tội ác của mình cho phía cảnh sát!”
“Điều này không phải là rất tốt sao?” Chị Long ở bên cạnh chớp mắt nhìn Đường Ninh: “Như vậy, cuối cùng cũng đã có thể đuổi con ác quỷ đó đi rồi.”
“Nếu như vậy mà cô ta vẫn có thể điềm nhiên như không, vậy thì mời ông trời cho một tiếng sét đánh chết cô ta cho xong.”
Tống Hân đáng nguyền rủa như thế nào, xem qua hàng nghìn bình luận chửi bới là có thể biết rồi.
“Mặc dù nói như thế này là ác độc, nhưng chị muốn được nhìn thấy cô ta bị tùng xẻo, nếu như thịt được cắt ra từng mảnh một thì còn thú vị hơn nữa.”
“Tống Hân là một kẻ thối tha****, đã hại chết ông nội của mình, vui chưa?”
“Đối với loại người này, yêu cầu phía cảnh sát nhất định không được để cô ta chết một cách dễ dàng, tốt nhất là cho cô ta ngồi tù đến chết.”
Tại đồn cảnh sát, Tống Hân đã lần lượt khai nhận nhiều tội danh, tuy nhiên, khi khai đến vụ Hoắc Thanh Thanh và xúi bẩy Hoa Văn Phụng, cô ta vẫn không chịu thừa nhận, còn nói với phía cảnh sát: “Nếu muốn tôi thú nhận tội lỗi của mình, thì hãy bảo Đường Ninh đến đây gặp tôi!”
*Đường Ninh không còn là người mà cô có thể gặp được nữa rồi……” Cảnh sát còng cô ta lại, nói luôn: “Từ nay về sau, sẽ chỉ có bức tường cao cao của nhà giam mãi mãi không nhìn thấy mặt trời đồng hành cùng cô thôi……”
“Không, tôi vẫn còn Đoàn Cảnh Hồng đi cùng……” Tống Hân vẫn tìm kiếm chút an ủi cuối cùng, nhưng ngay sau đó cảnh sát đã làm tan vỡ hy vọng của cô.
“Cô sai rồi, Đoàn Cảnh Hồng đã lập công chuộc tội, cộng với lời khai của các bên liên quan đến vụ việc, đã tha thứ cho Đoàn Cảnh Hồng, tội mà cô ấy phải chịu ít hơn cô nhiều.
Ranh giới giữa thiện và ác đã quyết định các người xuống địa ngục hay là lên thiên đường, chờ ngày tòa tuyên án đi!”
Vì đây là một vụ án lớn gây chắn động làng giải trí nên sự: việc của Tống Hân luôn thu hút sự chú ý từ thế giới bên ngoài.
Bao nhiêu vụ án cộng lại hình phạt tổng hợp của nhiều tội danh, đủ để Tống Hân dùng kiếp sau để trả rồi……
Người cảm thấy hài lòng nhất phải là Hoa Văn Phụng.
Bởi vì bà ta sẽ sớm có người bầu bạn rồi!
Khi sự việc kết thúc, cũng là lúc đoàn phim của Thẩm Tinh Yên đóng máy trở về Thịnh Kinh, cô và An Tử Hạo đã cùng nhau đến Khải Duyệt Đề Cảnh thăm Đường Ninh, khi nhìn thấy hai đứa cháu trai nhỏ, Thẩm Tinh Yên có vẻ rất phần khích.
Đường Ninh nhìn thấy ánh mắt An Tử Hạo nhìn theo Thẩm Tinh Yên, vì vậy cười hỏi: “Đã xác nhận quan hệ rồi sao?”.
Tiên Hiệp Hay
An Tử Hạo lắc đầu: “Bọn anh chỉ là quan hệ hợp tác bình thường thôi..