Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


“Tuy nhiên, anh trai như anh có chút thát trách, có phải vì anh không thích Tỉnh Yên?”
Mặc Đình sững sờ một lúc khi nghe câu hỏi này, sau đó trả lời: “Em ấy cần phải mài giữa, mà không phải ai cũng phải vây quanh em ấy.

Nếu em ấy không bao giờ có ý thức đó, thì… cho dù em có đem cơ hội trở thành siêu sao quốc tế tặng cho em ấy đi chăng nữa thì cũng uỗng công.”
“Được rồi… anh nói có lý.” Đường Ninh gật đầu đồng ý với lời nói của Mặc Đình, dù sao cô phát triển cho đến bây giờ, trước đây người khác dù có thuyết phục thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ, trừ phi thất bại triệt để cô mới chết tâm, cũng vì chuyện của Hàn Vũ Phàm, cô mới tỉnh ngộ.

“Đi tắm đi…”
Sau khi vào phòng ngủ, Mặc Đình đặt cô xuống, vỗ về vòng một hoàn hảo của cô.

Đường Ninh dừng lại một hai giây trước khi quấn lầy vòng eo của Mặc Đình: “Chúng… chúng ta còn chưa, chưa có thử qua… xe… lắc?”
“Hửm?”
ép tục bù lại cho anh…” Đường Ninh sắc mặt hơi ửng hồng.


Sau đó, Mặc Đình quay lại và bề Đường Ninh lên một lần nữa… phi như bay.

“Có cần vội như vậy không?”
“Nếu bé con tỉnh dậy thì sao?”
Suy cho cùng, cũng là bậc làm cha làm mẹ nên khi làm việc gì, cũng luôn tính đến chuyện con cái.

Đường Ninh không biết nên cười hay nên khóc, nhưng sinh con thì sao chứ? Có phải cuộc đời của cô sẽ trở thành một vũng nước đọng? Dù đã là mẹ của hai đứa con, cô vẫn có lựa chọn sống cuộc sống kích tình với Mặc Đình.

Sau khi đến nhà để xe dưới lòng đất, Mặc Đình chọn một chiếc SUV, vì chỉ cái này, không gian mới đủ rộng.

Mặc dù đang ở nhà riêng, Đường Ninh cảm thấy nhịp tim của cô đang tăng nhanh khi cô thực sự lên xe… bởi vì vẫn có cảm giác vụng trộm.

“Nếu em nghĩ không đủ kích thích, chúng ta có thẻ… lái xe ra ngoài.”
“Anh im iđ!” Đường Ninh không khỏi chủ động phong ấn bằng một nụ hôn.

Sau khi Bạch Lâm Lâm bị Đường Ninh giáo huấn, tình hình của Thẩm Tinh Yên đã tốt hơn rất nhiều, suy cho cùng, Đường Ninh đại diện cho Mặc Đình, mà Mặc Đình đại diện cho Hải Thụy.

Thẩm Tinh Yên thở phào nhẹ nhõm, sau khi tham gia sự: kiện, tốc độ về nhà dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, đêm nay, khi cô ấy trở về căn hộ của An Tử Hạo như thường lệ, không phải An Tử Hạo đang đợi cô ấy, mà là cha mẹ của Vân Hinh…

“Hai người… ở đây đợi Tử Hạo sao?”
“Không, hôm nay là ngày mất của Vân Hinh.

Tử Hạo đã đến nghĩa trang.

Chúng tôi đang đợi cô.” Cha Vân giải thích trong khi đỡ mẹ Vân.

*Ò, vậy hai người vào nhà đi.” Thảm Tinh Yên mở cửa, mời hai người vào, rót trà ngon cho bọn họ, nhưng mẹ Vân cũng không bưng trà lên, trực tiếp hát trà đi, nói với Thẩm Tinh Yên.

“Tuy rằng tôi không biết lai lịch cùng bối cảnh của cô, nhưng muốn phiền cô rời xa An Tử Hạo, rời xa con rễ của chúng tôi!”
“Bởi vì Tử Hạo vẫn là muốn đến thăm Vân Hinh, tôi biết trong lòng đứa nhỏ này vẫn chỉ có Vân Hinh.

Không thể thích cô.

Nếu cô có ý thức thì nên chủ động rời xa, để tránh xáu hổ!”

Lời nói của mẹ Vân thật khó nghe, đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Yên gặp phải tình huống như vậy, dù sao thì đây cũng là mi tình đầu của cô ấy…
Cô ấy không biết phải giải quyết thế nào, hay phải làm gì bây giờ.

“Tôi nghĩ tốt hơn là nên gọi cho Tử Hạo…”
“Gọi cái gì mà gọi?” Mẹ Vân trực tiếp giật lấy điện thoại của Thẩm Tinh Yên, vứt xuống đất khiến điện thoại rơi vỡ vụn…
“Chúng tôi đặc biệt đến tìm cô, không cần phải cho Tử Hạo biết.”
Thẩm Tinh Yên nhìn thấy chiếc điện thoại di động bị hỏng trên mặt đất, cô nhìn ông già quyền lực trước mặt, hai tay run lên vì tức giận.

Thấy Thẳm Tinh Yên đang nỗi cơn thịnh nộ, cha Vân Hinh đưa mẹ Vân Hinh về phía sau bảo vệ, nói với Thẩm Tinh Yên: “Cô có nóng tính hãy nhằm vào tôi, đừng động tay với vợ tôi.

Hơn nữa, cô quả thực không xứng với con rễ của chúng tôi, không phải là chúng tôi không cho cậu ấy kết hôn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận