“Lúc trước ở cùng với Vân Hinh, cháu đã hứa với cô ấy rằng cháu sẽ không bao giờ thích người khác nữa.”
“Bác gái, bác nói lời này phải có căn cứ.” An Tử Hạo trực tiếp phản bác gái.
“Vân Hinh đi rồi, cháu đương nhiên có thể trở mặt không chịu thừa nhận…”
“Với cháu, nói rồi chính là nói rồi, chưa nói là chưa nói.
Cháu nghĩ bạn gái của cháu, tất nhiên là tin tưởng cháu đấy.” Nói xong, An Tử Hạo quay đầu nhìn Thẩm Tinh Yên hỏi: “Có phải không?”
Thẳm Tinh Yên mạnh mẽ gật đầu.
“Ông xem…”
“Được rồi, đừng vòng vo nữa, cứ nói đi, tại sao chúng ta lại ở đây.”
An Tử Hạo dang tay ôm Thẩm Tinh Yên, nhìn một vòng quanh nhà, sau đó đặt chìa khóa nhà lên bàn thủy tỉnh, nói: “Ngôi nhà này bây giờ là thứ quý giá nhất của cháu, cháu giao nó cho hai người.
Hai người ở cũng được, bán đi cũng được, đều là một lựa chọn tốt.”
Cha Vân mẹ Vân sững sờ một chút, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hỏi An Tử Hạo: “Cậu đưa nhà cho chúng tôi sao?
Cậu cho rằng chúng tôi ham tiền của cậu à?
“Tử Hạo, bây giờ cậu đến với thiên kim nhà phú quý rồi, chẳng lẽ cậu đã quên hết lời thề non hẹn biển với Vân Hinh rồi sao?” Mẹ Vân liền bật khóc nức nở “Vân Hinh đã không còn nữa, hai bác muốn cháu ôm tro cốt của cô ấy sống cả đời này sao?” Giọng nói của An Tử Hạo đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chưa nói đến là hai người không phải cha mẹ ruột của cháu, không có quyền can thiệp.
Cho dù có thì đây cũng là cuộc sống riêng của cháu, hai bác đã lấy được thứ mình muốn rồi, còn chưa đủ hay sao?”
“Tử Hạo, cậu nói vậy thật khó nghe…”
“Cháu đã rất lịch sự rồi.
Bao năm qua, hai bác đã lấy đi bao nhiêu thứ từ cháu, trong lòng hai bác đều rõ.
Hai người dùng thì không nói làm gì, lại đem hết toàn bộ cho đứa con trai mới cưới.
Người nên phụng dưỡng hai bác là cậu ta, chứ không phải cháu.”
“Nhà này, cháu sẽ sớm dọn đi, sau này mong hai bác hãy buông tha cho cháu.”
Thật ra, trong lòng An Tử Hạo luôn biết rõ hai con người này là giống quỷ hút máu, đây cũng đâu phải ngày một ngày hai.
Chỉ là trước đây anh không quan tâm, cho rằng bọn họ còn có giới hạn, nhưng bây giờ còn làm tổn thương Thẳm Tinh Yên, anh không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
“Cậu không chăm sóc chúng tôi đến cuối đời sao?”
“Cháu không phải là do hai bác sinh ra!” An Tử Hạo trầm giọng đáp: “Bác gái, làm người phải biết bớt phóng túng.”
Sau khi nghe An Tử Hạo nói, Thẩm Tinh Yên cuối cùng cũng hiểu ra, trong đó còn dính líu cái gọi là lợi ích, hóa ra…con trai nhà họ Vân đều dựa vào An Tử Hạo mà sống, có con trai cũng không dựa dẫm mà cứ bám riết lấy An Tử Hạo, chỉ vì An tử Hạo từng là bạn trai của con gái họ.
Thẩm Tinh Yên biết An Tử Hạo rát trọng tình nghĩa và đây cũng là giới hạn cuối cùng của anh.
Nhưng Thẩm Tinh Yên không muốn anh phải tổn thất thêm nữa.
Vì vậy cô trực tiếp nói với hai bác: “Ngôi nhà, néu hai bác cảm thấy mình không phải vì muốn cái thứ xa xỉ, hạn hẹp như ngôi nhà này, vậy thì cháu sẽ lấy nó.”
Nghe Thẩm Tinh Yên nói vậy, ba người đều sững sờ..
Mẹ Vân tức giận nói: “Cậu ấy đã đưa cho chúng tôi rồi…”
“Tại sao anh ấy phải đưa cho hai người? Hai bác có quan hệ gì với anh ấy?” Thảm Tinh Yên lập tức hỏi lại: “Tiền của anh ấy không phải từ trên trời rơi xuống, mà là anh ấy vất vả kiếm được, dựa vào đâu anh ấy phải cho không hai người? Cháu không quan tâm, căn nhà này cháu lấy rồi…”
“Tử Hạo, cậu nói rồi, căn này cậu cho chúng tôi! Lẽ nào, cậu muốn nuốt lời?” Dĩ nhiên mẹ Vân không thể mặt dày bằng Thẩm Tinh Yên, một lần nữa đưa mắt nhìn An Tử.
Hạo.
“Cháu sẽ nuốt lời, dù sao thì thủ tục vẫn chưa làm mà, bác làm gì được?” Thẩm Tinh Yên trực tiếp chắn An Tử Hạo phía sau, kiên quyết bảo vệ anh: “Nếu không phải hai bác là cha mẹ của Vân Hinh, cháu sớm đã đá hai người đi xa mười vạn tám nghìn dặm rồi, còn ở đó mà nói chuyện được sao?”
“Tinh Yên…”.