Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


“An Tử Hạo, em nói anh biết, bất luận anh và Vân Hinh tình sâu nghĩa nặng, duyên nợ có lớn đến thế nào, bao nhiêu năm qua anh đã sớm trả hết rồi, anh thật lòng thật dạ đối với người ta, người ta cũng phải cảm kích anh.

Còn bây giờ, tôi xin mời hai con người ham ăn lười làm này biến khỏi ngôi nhà này, tát cả đồ đạc trong nhà đều không liên quan gì đến hai người cả.” Thẩm Tinh Yên chỉ ra cửa nói với hai người.

Mẹ Vân tức đến run người nhưng cũng chẳng thể làm gì được Thẩm Tinh Yên.

Bà ta vốn định giả bộ choáng váng, nhưng Thẩm Tinh Yên đã nhanh hơn bà ta một bước, cô nói với An Tử Hạo: “Tử Hạo, gọi điện cho anh trai em, em đau đầu, cũng không biết có phải là do lần trước bị thương vẫn chưa khỏi hay không.

Nói với anh em, có người chọc giận em, bảo anh ấy tới giải quyết.”
Mặc dù cha Vân và mẹ Vân không biết Mặc Đình, nhưng họ đã nghe tên anh từ lâu.

Thẩm Tinh Yên làm vậy khiến cả hai đột nhiên hết tức giận, mặt mày xanh mét, không biết nên làm gì tiếp theo.

“Tử Hạo, đầu em rất đau, đưa em đi bệnh viện…”
Nhìn sắc mặt của Thẩm Tinh Yên tái nhợt, An Tử Hạ nghĩ cô thật sự không thoải mái, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, định gọi cho bệnh viện.

Cũng chính vì hành động của An Tử Hạo lúc này khiến cha Vân và mẹ Vân sợ hãi, hai người không dám nhắc đến chuyện căn nhà nữa mà vội vàng quay người rời đi.

Ngay cả tính toán chuyện Vân Hinh cũng thua trong tay Đường Ninh Hải Thụy, huống chỉ là hai người già bọn họ?
Nhìn thấy hai người vội vàng rời đi, Thẳm Tinh Yên đột nhiên bật cười, nằm trên sofa cười chảy nước mắt.

An Tử Hạo thấy vậy, anh hít một hơi thật sâu, sau đó bế Thẩm Tinh Yên lên, ôm cô vào lòng: “Em làm anh sợ muốn chết.”
“Muốn chơi không biết xấu hổ với em sao, em thành thầy từ năm bảy tuổi rồi.” Thẩm Tinh Yên cười đủ rồi liền nói chuyện xảy ra ngày hôm qua với An Tử Hạo, cô nói với anh: “Anh nói xem anh nuôi hai ông bà già không biết xấu hỗ kia để làm gì?”
“Trước đây vì anh cảm thấy mình hại chết Vân Hinh, nên trong lòng cảm thấy áy náy.

Sau này cũng do thời gian lâu rồi nên cũng có chút tình cảm.”
“Không thể tin được, anh thật sự có tình cảm với hai người này.” Thẩm Tinh Yên lắc đầu, cô từ trong vòng tay của An Tử Hạo đứng lên.

“Về sau, chỉ cần anh gặp phải hai thứ rác rưởi kia, anh không cần phải khách sáo.

Thật không ngờ hai ông bà già đó đến hút máu anh rồi nuôi con trai họ, em thật sự muốn tức điên.”
An Tử Hạo lại ôm Thẩm Tinh Yên trong tay, lúc này trong lòng anh cuối cũng thanh thản rồi, Thẩm Tinh Yên không từ bỏ anh, anh cũng không phải sợ hãi những điều tồi tệ nữa.

“Sau này anh sẽ không như vậy nữa…”
“Tốt nhất là không, néu anh còn làm người tốt kiểu đó, em sẽ…”
“Chỉ cần em không rời bỏ anh, thì thế nào cũng được.” An Tử Hạo vội vàng nói.”
“Tại sao em phải bỏ anh? Đây cũng phải là lỗi của anh.”
Thẩm Tinh Yên quay lại ôm An Tử Hạo.

May mà bên cạnh cô còn có Đường Ninh, dạy cô thế nào là kiên trì, nếu không cô đã lựa chọn từ bỏ mối quan hệ mệt mỏi này từ lâu rôi.

“Sau này tài sản em sẽ bảo quản.

Những thứ cặn bã kia đừng hòng lấy được một xu của anh nữa.”
“Em nói sao anh nghe vậy…… ` “Tối qua, em rất buồn…”
“Anh biết.” An Tử Hạo nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tinh Yên ra, sau đó hôn lên trán cô, rồi đến đôi môi mỏng của cô…
“Đây là lần cuối cùng, anh sẽ không vì người khác mà làm tổn thương trái tim em nữa.”
“Anh nói được phải làm được, nếu không, em nhất định sẽ rời bỏ anh.” Nói xong, Thẩm Tinh Yên chủ động hôn anh, hai người đột nhiên vô cùng kịch liệt, như thể dốc hết tình cảm của mình, cho đến khi tay của An Tử Hạo không kìm lòng nồi chạm vào nơi cao vút kia của Thẩm Tinh Yên, hai người mới hoảng hốt dừng lại.

“Không được…vẫn không được.”
Thẩm Tinh Yên không nói gì, nằm trên ngực An Tử Hạo để trấn an bản thân: “Vậy thì … khi nào mới được ạ?”
*Ít nhất là không phải bây giờ.” An Tử Hạo nói xong, vỗ vỗ lưng Thẩm Tinh Yên, để gọi cô đứng dậy: “Anh đi tắm trước đây…”
“Nhẫn nhịn mãi như thế này, thật là không sao chứ?”
Thẩm Tinh Yên không nhịn được cười khi thấy ai đó không kiềm chế được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận