“Vì vậy, đừng tiếp tục hấp dẫn anh nữa, nhé?” Nói xong, An Tử Hạo lập tức vào phòng tắm, tắm một lượt nước lạnh từ trên xuống dưới, mặc dù, trong đầu anh ấy, trong thời gian dài, đã nhớ tới cái cảm giác lúc nãy đụng vào cơ: thể mềm mại của Thẩm Tinh Yên, đẹp đến mức suýt chút nữa khiến sức chịu đựng của anh ấy hoàn toàn sụp đổ.
Có lẽ sau khi trải qua cuộc khủng hoảng tình cảm này, Thẩm Tinh Yên đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảm xúc.
Đêm đó, An Tử Hạo đã nằm trên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng Thẳm Tinh Yên đột nhiên ôm gói xuất hiện ở cửa phòng An Tử Hạo: “Em ngủ với anh được không?”
An Tử Hạo có chút sửng sốt, vừa định mở miệng nói, nhưng Thẩm Tinh Yên đã nói trước: “Em thề, em sẽ không làm gì bậy bạ đâu.”
An Tử Hạo nhìn Thẩm Tinh Yên thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn là nhường nhịn cô: “Chỉ mong sau này em sẽ không hối hận.” Nói xong liền chuyển người vào bên trong giường lớn, để chừa ra một nửa giường của mình.
Thẩm Tinh Yên nhảy lên giường, nhào vào trong vòng tay An Tử Hạo, cảm giác mất mát tìm lại được, khiến cô không ngừng thề với lòng mình là nhất định sẽ không bao giờ cãi nhau với An Tử Hạo nữa.
An Tử Hạo nhẹ nhàng vuốt tóc Thẳm Tinh Yên, lúc này hai người chỉ có hôn nhau thôi, không có làm gì khác, ôm chặt lấy nhau cho đến khi chìm vào giắc ngủ…
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vẫn chưa lên, Đường Ninh đang cho em bé bú thì gọi điện cho An Tử Hạo: “Đã dỗ xong rồi à?”
*Ừ.” An Tử Hạo đang nhìn người có mùi thơm ngọt ngào đang ngủ say trong vòng tay mình và đáp “Ngủ chung rồi à?”
“Không phải như em nghĩ đâu.” An Tư Hạo vội vàng giải thích: “Anh không có…”
Nghe đến đây, Đường Ninh không khỏi bật cười: “Không thể nhìn ra được, anh lại bảo thủ như vậy? Em nghĩ Yên nhất định rất muốn ăn thịt anh rồi đáy.”
“Cô ấy vẫn còn nhỏ…”
“Em chỉ quan tâm một chút thôi.
Anh ngủ tiếp đi nhé.”
Đường Ninh nói xong liền cúp điện thoại, nhưng lại không ngờ lúc này, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, trực tiếp ôm chặt Đường Ninh từ phía sau.
“Gần đây hay đợi anh đi vắng là gọi điện thoại, hả?” Mặc Đình ôm hai mẹ con, giọng nói rất trầm ám, quyền rũ, lại chứa đầy vẻ nguy hiểm.
“Nói hay nhỉ, lại giả vờ rằng anh không biết chuyện của Tử.
Hạo và Tinh Yên.” Đường Ninh cười đáp: “Không phải là đang ghen đấy chứ?”
“Sau này cho con bú, gọi anh cùng bế con, em sẽ không phải vất vả như thế này.”
“Anh lại không giúp được đâu, Hải Thụy còn nhiều chuyện như vậy, em không muốn anh ngày nào cũng mắt ngủ.”
Đường Ninh cho đứa bé bú xong, đặt Đường Đường nằm xuống, sau đó xoay người ôm eo Mặc Đình, “Như này em làm được, thực ra, có anh, em đã rất thoải mái rồi, chỉ là phải dậy sớm một tí thôi mà.”
“Anh là đàn ông mà, em còn sợ anh ngủ không đủ sao?”
Mặc Đình ôm Đường Ninh, bước ra khỏi phòng em bé: “Hơn nữa, anh là chồng của em và là cha của đứa bé, chăm sóc cho hai mẹ con là trách nhiệm lớn nhất của anh mà.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ là nhích lại gần cổ Mặc Đình hơn.
“Yên tâm đi chụp quảng cáo đi.
Cho dù anh không có ở nhà, em cũng có thể chăm sóc rất tốt cho hai đứa mà.”
Vấn đề này, Đường Ninh không bao giờ nghỉ ngờ, Mặc Đình sớm đã là một tay chăm sóc tốt trẻ con, chỉ cần hai đứa bé giơ tay ra, anh liền biết là hai đứa muốn gì.
“Ứ, có em rôi, anh yên tâm mà.”
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Phương Dục được gọi vào phòng chủ tịch, vì Mặc Đình có việc cần giao.
“Ngày mai tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì, cậu toàn quyền giải quyết.”
* Là Đường Ninh xảy ra chuyện gì sao?”
Mặc Đình liếc nhẹ anh một cái, sau đó nhẹ giọng đáp: “Ở nhà chăm con…”
Phương Dục muốn cười nhưng cũng không dám, dù sao Mặc Đình bỏ việc rất hiếm gặp, càng huống chỉ là vì về nhà chăm con.
Rõ ràng đó là việc mà bảo mẫu có thể làm, nhưng hai người rất bận rộn như Đường Ninh và Mặc Đình, chưa bao giờ muốn đưa người khác chăm hộ mình..