“Không sao, thật sự không sao, đây vốn dĩ là em ép người vào chỗ khó.”
“Còn chưa tới mức đó, anh hứa với em nếu thật sự không chọn được nam chính, anh sẽ là người thay thế.”
“Làm sao anh có thể là người thay thế…” Đường Ninh lập tức phản bác.
“Nhưng anh thực sự không biết phải diễn như thế nào.”
Đường Ninh suy tư một chút, mới gật đầu: “Được rồi, cuối cùng có chuyện mà chủ tịch Mặc không biết làm rồi…”
Sau đó, Đường Ninh thầm nghĩ trong lòng.
Em tin anh mới lạ!
Lục Triệt đã sắp xếp một loạt tài liệu mới của các diễn viên đặt trên bàn của Mặc Đình, những ứng cử viên phù hợp nhất được đặt lên đầu.
“Khi kiểm tra những diễn viên này, tôi thấy một nam nghệ sĩ rất khác người nhưng có kỹ năng diễn xuất xuất sắc, Hoàng Phủ Sóc.
Người này là hình ảnh điển hình của một công tử quý tộc, có một phần phù hợp với một trong nhân vật mà chúng ta đang tìm kiếm.
Mặc dù cậu ấy có hơi cầu thả, nhưng không mắc phải bất kỳ sai lầm lớn nào, có thể bồi dưỡng lại.
Điều quan trọng nhát là người này có một điểm rất thú vị… “
Mặc Đình lật lại lý lịch của Hoàng Phủ Sóc và hỏi Lục Triệt: “Đã liên lạc chưa?”
“Tôi đã liên lạc, người đại diện nói rằng Hoàng Phủ Sóc hiện đang nghỉ lễ và có thể bắt đầu công việc bát cứ lúc nào.” Lục Triệt gật đầu.
“Cho tôi xem các tác phẩm điện ảnh và truyền hình cậu ấy đã quay trước đây, thu thập một số thông tin của cậu ấy.
Tốt hơn là nên toàn diện một chút.” Mặc Đình ném tư liệu đi, rồi thì thầm.
“Công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, đặt bên tay trái anh.
Có thời gian thì xem một chút.
Quan trọng nhất là nam nghệ sĩ này người khác có thể khó mời, nhưng nếu có chủ tịch ra mặt sẽ có thể đảm bảo tám chính phần thành công.”
Ở một khía cạnh nào đó, Lục Triệt thích vẻ ngoài phóng túng của Hoàng Phủ Sóc.
Nam nghệ sĩ này thuần túy dựa vào tài ăn nói, không đủ thành tâm, nhưng khi làm việc thì rất chuyên tâm, tức là có chút mồm mép, thích chiếm tiện nghi của nữ diễn viên.
Lục Triệt đã đọc một số cuộc phỏng vấn và đánh giá về Hoàng Phủ Sóc, đều khá tốt, không có vét nhơ trong thân phận diễn viên.
Điều quan trọng nhất là cậu ấy và Bạch Du có quan hệ chặt chẽ với nhau…
“Thật sự rất thú vị.”
“Hoàng Phủ Sóc không thiếu thứ gì, làm việc luôn tùy hứng, ghét sự xu nịnh của người khác, thích sự kích thích và thách thức.” Lục Triệt rất nghiêm túc giải thích.
“Gặp người đại diện của đối phương nói về kế hoạch hợp tác chỉ tiết.
Tất nhiên, điều quan trọng nhát là phải sắp xếp một buổi thử vai cho Hoàng Phủ Sóc.”
Mặc Đình có chút ấn tượng về một diễn viên như vậy, có rất nhiều tin tức đăng tải, nhưng lại không bao giờ sợ hãi, vẫn đi theo con đường riêng của mình trong giới này.
Chỉ có một điều duy nhất được khuyến khích, đó là thái độ diễn xuất và sự chuyên nghiệp không thua kém bắt kỳ tên tuổi lớn nào.
Tất nhiên, nếu Hải Thụy thực sự muốn sử dụng một diễn viên như vậy là rất mạo.
hiểm và táo bạo.
Một chút bất cẩn sẽ khiến cả ê-kíp sản xuất trở thành mớ.
hỗn độn.
Nhưng anh là ai chứ?
Anh là Mặc Đình.
Chỉ cần ở trong cái giới này, không có gì là anh không thể trấn áp.
“Đoàn phim “Hoàng phi pháp y” đến giờ vẫn chưa tìm được diễn viên nam phù hợp.
Các người nghe nói chưa?”
Đoàn phim “Nịnh phi” lúc rảnh rỗi tán gẫu nhưng lời nói của họ lộ ra mùi vị hả hê.
Dù sao thì cũng là đối thủ, cộng thêm là đoàn phim mà Đường Ninh tuyên bố từ bỏ, với suy nghĩ hết lòng bảo vệ, các nhân viên khi nghe đến “Hoàng phi pháp y” vẫn còn đang trì trệ, không nhịn được che miệng cười.
“Hát nước bản lên người khác, làm sao không bị quả báo chứ.
Đây gọi là luật nhân quả.”
“Đường Ninh tự tin như vậy, xem lần này cô ta sẽ làm gì..