“Ý của chủ tịch Mặc là chúng ta sẽ áp dụng hình thức phát sóng hàng tuần?”
Để đoàn phim “Nịnh Phi” của cô ta đóng vai trò tuyên truyền, nhưng trong tay Mặc Đình nắm giữ rất nhiều tin tức nóng, một khi những tin tức này được công khai, điều gì sẽ xảy ra với “Nịnh Phi”? Điều quan trọng hơn là chuyện Bạch Lâm Lâm và chồng của Bạch Du gian díu với nhau, anh không thể công khai ra ngoài, chỉ có thể giải quyết chuyện này một cách riêng tư, bởi vì Bạch Du là nạn nhân.
Nếu tin tức được tung ra, giống như đang giúp cô ta nhận được sự đồng tình của mọi người rồi.
Trong giai đoạn quyết định này, đoàn phim “Hoàng phi pháp y” đã gặp phải một biến có lớn.
Do thời tiết và sơ suất trong khâu chuẩn bị, đạo diễn Trần Phong đã bị thương trong quá trình quay phim, cuối cùng được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Chẳng bao lâu, chuyện này bị lan truyền, nhiều phiên bản đồn đoán khác nhau bắt đầu lan rộng.
“Nghe nói đạo diễn Trần Phong đã rơi xuống vách đá chết rồi…”
“Nghe nói nơi quay phim “Hoàng phi pháp y” rất nguy hiểm.
Nhiều người đã chết ở nơi đó rồi.”
“Ôi, thật là xui xẻo…”
“Tôi cũng đã nghe nói rồi.
Người ta nói khi đạo diễn Trần Phong chết, đầu và thân của anh ta bị tách rời.
Thật khủng khiếp mà.”
Dù có bên ngoài có bàn tán thế nào đi chăng nữa thì có một sự thật, đó là việc quay phim “Hoàng phi pháp y” phải tạm dừng, điều này sẽ càng làm chậm tiến độ của cả bộ phim.
Trên thực tế, Hải Thụy chỉ cần tiến lên giải thích rõ chân tướng một chút là được rồi, nhưng điều đáng buồn là chuyện chân tay của đạo diễn Trần Phong hiện tại có lẽ không được thuận tiện cho lắm.
“Thật là ông trời đang giúp tôi mà.” Bạch Du sau khi nhìn thấy tin tức, không khỏi chế nhạo: “Đoàn phim giẻ rách như vậy, xem bọn họ có thể trụ được bao lâu.”
“Thực ra, chị Du không phải lo lắng gì cả.
Bảng xếp hạng sẽ chứng minh ai mới là nữ hoàng thực sự.” Trợ lý ở bên cạnh nịnh nọt.
“Vậy cô cũng cẩn thận theo dõi tin tức bên cạnh cho tôi.
“Nịnh Phi” sẽ sớm được phát sóng.
Tôi không muốn xảy ra thêm bắt kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.” Bạch Du lạnh lùng nói.
Biết được chuyện cũ của Hoàng Phủ Sóc và Bạch Du, Đường Ninh cũng nói với Hoàng Phủ Sóc chuyện Bạch Du bị em gái và chồng sau lưng phản bội, cũng coi như giúp cậu ấy trút giận.
Nhưng trên thực tế, sau khi Hoàng Phủ Sóc nghe xong, cậu ấy lại không có cảm giác vui sướng trước kia nữa, không phải vì cậu ấy không hận Bạch Du nữa, mà là bởi vì cậu ấy hiểu ra một sự thật, cho dù Bạch Du đã làm gì cậu ấy, cậu ấy cũng không cần vạch trần đến cùng, bởi vì những gì Bạch Du nợ cậu ấy, sẽ luôn có những cách khác đòi lại.
Lần này là vì đoàn phim “Hoàng phi pháp y” xảy ra tai nạn, Mặc Đình cho mọi người nghỉ phép, Hoàng Phủ Sóc gặp Bạch Du ở khách sạn, nhìn thấy người chồng đứng bên cạnh cô ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cậu ấy có tình dò hỏi tung tích của Bạch Du mới xuất hiện trong khách sạn này.
Như mọi khi, Bạch Du… cảm thấy mình làm chủ cả thế giới, nên khi nhìn thấy Hoàng Phủ Sóc, cô ta đã chặn đường ngăn cản không cho cậu ấy rời đi: “Còn chưa chính thức giới thiệu chồng tôi với anh nhỉ?”
“Tôi nghĩ, không cần đâu, tôi gần đây đối với anh ta càng thêm quen thuộc.” Hoàng Phủ Sóc trong lời nói ám chỉ điều gì đó.
*Nếu đã rất quen thuộc, vậy anh nên biết tôi vẫn không dễ trêu vào.” Bạch Du nhỏ giọng cảnh cáo bên tai Hoàng Phủ Sóc.
Hoàng Phủ Sóc cảm thấy Bạch Du thật đáng thương, đồng thời cũng cảm thấy cô ta không đáng được người khác thông cảm.
“Nhân tiện, nghe nói đoàn phim của anh lại ngừng hoạt động? Thật sự rất đáng thương.
Trước đây không tìm được nam chính, giờ lại tới đạo diễn bị thương.
Đoàn phim của anh thực sự nhiều tai nhiều họa mà!” Vẻ mặt Bạch Du đắc ý nói.
Cũng không biết tại sao, nhìn khuôn mặt Bạch Du dưới ánh đèn neon chập chờn, cảm thấy cô ta rất xa lạ: ““Nịnh Phi” năm mới bắt đầu phát sóng biết rồi chứ?
Mong rằng anh có thể đóng góp một chút lượt xem….”
“Về phần khi bộ phim các người đang quay lúc nào có thể gặp được khán giả, tôi chỉ có thể nói, chúc các người may mắn!”
Hoàng Phủ Sóc vòng tay lại, nhếch miệng cười trước sự hung hăng của Bạch Du: “Mỗi ngày thay mặt đổi mặt với người khác, cô không cảm thầy mệt mỏi sao?”
“Ai bảo tôi là diễn viên chứ?”
“Bạch Du, hôm nay tôi tới là muốn xem trò cười của cô đấy.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ biết từ đầu đến cuối cô chính là một… kẻ ngốc.” Nói xong, Hoàng Phủ Sóc trực tiếp ấn thang máy, rời khỏi tầm mắt của hai người bọn họ..