Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Bạch Du hoàn toàn sững sờ, cặp mắt khi bị chỉ trích trong nháy mắt đỏ lên: “Tôi chỉ là thấy mọi người làm việc vất vả, muốn an ủi mọi người… tôi còn đặc biệt thức dậy rất sớm…”
“Vậy thì cô thực sự rất vất vả rồi.

Cô ăn sáng một mình đi.

Chúng tôi sẽ tiếp tục lên đường.

Chân cô bị thương rồi thì ở nơi an toàn này đi.

Chúng tôi sẽ quay lại tìm cô.”
“Chân của tôi không sao cả.” Bạch Du nghe thấy máy người lại sắp bỏ cô ta, liền nhanh chóng đứng dậy, đi về phía trước máy bước, biểu thị cô ta hoàn toàn không sao.


“Được rồi, đã vậy mọi người nên ăn chút gì đó rồi bắt đầu tìm kiếm manh mối khác sớm một chút.” Chàng trai trẻ tuổi giếng như không có chuyện gì xảy ra, nhắc nhở mọi người nhanh chóng bổ sung năng lượng.

Bạch Du lại đi bộ với mọi người như mong muốn, nhưng cô ta vẫn phải tự xách hành lý của mình.

Thật ra là vì thiếu lương thực và lều trại, sức nặng mà mọi người phải chịu so với ngày hôm qua dễ chịu hơn rất nhiều, Bạch Du vẫn cảm thấy mệt mỏi, đi vài bước liền nghỉ ngơi.

Những người khác đang tìm kiếm manh mối, nhưng Bạch Du giống như một con ruồi không đầu, đi theo phía sau họ, cô ta cảm thấy bản thân như một sự tôn tại có cũng được, không có cũng chả sao.

“Cuối cùng đã tìm thấy một mật mã số, còn có ba mã khác.

Nếu hôm nay chúng ta không thể tìm thấy trước khi trời tối, xem như chúng ta đã thất bại.”
“Nhưng tôi đói quá, trong ba lô không còn đồ ăn rồi, đều dùng làm bữa sáng hét.” Khi cô gái trẻ nói lời này, ánh mắt vô thức đặt trên người Bạch Du.

“Tôi thực sự không có ý.” Bạch Du lập tức áy náy xin lỗi.

“Quên đi, sinh tồn ở nơi hoang dã chắc sẽ gặp phải đủ loại tai nạn ngoài ý muốn, không trách được chị Du, đi thôi, tiến lên phía trước.” Chàng trai trẻ tuổi lập tức giúp Bạch Du giải vây.

“Nhưng bây giờ, chúng ta phải lên núi tìm manh mối mới…” Ý của cô gái là không muốn đưa Bạch Du đi cùng, bởi vì mang theo cô ta còn không bằng mang theo ông ca Sĩ già, tuy nhiên thể lực của ông ca sĩ già không thể theo kịp thể lực của người trẻ tuổi, nhưng về mặt tinh thần, lại rất linh hoạt và thường giúp đỡ rất nhiều, trong khi Bạch Du hoàn toàn là một người đến gây trò cười.

“Tôi có thể kiên trì…” Bạch Du lập tức nói: “Tôi nhất định sẽ không làm vướng bận mọi người nữa.”
Cô gái nhìn chàng trai, mà chàng trai lại nhìn ra xa.

Hoàng Phủ Sóc từ đầu đến cuối theo dõi người ca sĩ già, hai người họ ngầm hiểu tiếp tục tiền về phía trước.


Cuối cùng, cô gái không còn cách nào khác, đành phải nói với Bạch Du: “Vậy cô nhanh lên.”
Con đường lên núi cũng rất khó khăn, nhưng bởi vì chờ đợi Bạch Du nên tiền độ của mọi người không nhanh, cuối cùng cô gái cũng không chịu nổi nên đã đề nghị mình nên lên núi trước, tất nhiên chàng trai muốn bảo vệ cô bạn gái của mình nên cũng cần phải tăng tốc độ.

Thấy hai người muốn phân thắng bại, Bạch Du nói với hai người: “Hai người đi đằng trước, tôi sẽ lấy đồ.

Việc này sẽ giúp hai người nhanh hơn.”
Cô gái đảo mi trong bóng tối, tự hỏi Bạch Du không thể bớt làm trò không? Đến lúc này rồi, còn muốn khoe khoang cái gì mà vì suy nghĩ cho người khác chứ?
Đúng lúc này, chiếc trực thăng của nhóm chương trình cuối cùng cũng hạ cánh xuống trước mặt mấy người, bởi vì đã đến lúc phải loại những người chơi, cô gái không biết mình đang mong chờ giây phút này như thế nào.

Đúng là xui xẻo đến tột cùng mới tham gia vào cùng một chương trình với Bạch Du.

Các nhân viên đưa giấy và bút, sau đó nói với mấy người: “Hãy viết ra những gánh nặng hoặc những người bạn muốn loại bỏ, hoặc muốn đoàn kết đi đến cuối cùng, bây giờ là lúc để đưa ra quyết định.”
Bạch Du liếc nhìn mấy người, cô ta thực sự rất rõ ràng về nước đi của chương trình này, chắc chắn sẽ khiến năm thành viên trong đội gắn kết lại với nhau, ai cũng không tách rời.

Vì vậy, cô ta trực tiếp bỏ phiếu trắng, cô ta đã không viết tên bắt kỳ ai.


Ngay sau đó, các nhân viên đã thu thập tất cả các ghi chú từ mấy người rồi nói: “Bây giờ là lúc để tiết lộ câu trả lời.

Mỗi người trong số mọi người từng giây từng phút phải chuẩn bị tinh thần để bị loại…”
Bạch Du hoàn toàn yên tâm, nhưng những người khác lại đang ngầm hiểu.

Sau đó, các nhân viên bắt đầu lấy ra một tờ giấy ngẫu nhiên.

“Bạch Du, loại.”
Bạch Du sửng sốt một chút, lúng túng nhìn mấy người rồi ngượng ngùng cười cười, sau đó hào phóng xua tay: “Không sao, không sao.”
Ngay sau đó, nhân viên mở ra cái thứ hai, nở nụ cười đầy ẳn ý với cô ta: “Bạch Du loại, hai phiếu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận