Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối


Đường Dạ Khê trở lại Tình Viên, Đường Tiểu Thứ rất vui khi nhìn thấy cô, lập tức chạy vào lòng cô.
Đường Tiểu Thứ ốm yếu rất thích nhõng nhẽo và thích hành động như một đứa trẻ hư hơn bình thường.
Đường Dạ Khê bế cậu đến sô pha ngồi xuống, xoa đầu cậu: "Còn không thoải mái sao?"
Đường Tiểu Thứ lắc đầu: "Mẹ, con không khó chịu nữa."
“Ngoan quá!” Đường Dạ Khê liên tiếp hôn cậu mấy cá: “Tiểu Thứ nhà ta sao lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy chứ?”
“Bởi vì con giống mẹ mà!” Đường Tiểu Thứ cười híp mắt: “Mẹ vừa thông minh, vừa đáng yêu, nên con cũng vậy.”
Đường Dạ Khê bật cười và không thể không hôn cậu lần nữa.
Cục cưng của cô là thiên thần nhỏ đáng yêu nhất trên thế giới!
Cô xoa xoa đầu nhỏ của Đường Tiểu Thứ hỏi: "Bố đâu?"
Đường Tiểu Thứ nói: “Vừa mới chơi cùng con và anh trai đây ạ.

Bọn con đang chơi thì điện thoại của bố reo lên, bố cầm điện thoại lên lầu rồi ạ.”
"Ồ..." Đường Dạ Khê lại hỏi: "Anh trai đâu?"
"Anh trai và anh Lăng Tự đi mua quà rồi ạ, anh Tiểu Cửu đi với họ ạ." Đường Tiểu Thứ cười nói: "Bố đã cho anh trai rất nhiều tiền, bố nói sẽ cho anh trai bất cứ thứ gì anh ấy thích, anh trai thích cái gì thì sẽ mua cho Tiểu Thứ, mua rất nhiều rất nhiều quà luôn.”
Đường Dạ Khê: "...!Nhiều tiền là bao nhiêu?"
"Là một tấm thẻ," Đường Tiểu Thứ dùng hai tay nhỏ nhắn ra hiệu: "Anh trai nói, bố đưa cho anh một tấm thẻ màu đen, không có giới hạn, chỉ cần quẹt là được!"
Cậu bé vui vẻ đá vào đôi chân bé nhỏ của mình, nói với ánh mắt ngưỡng mộ: "Bố thật là tuyệt vời!"
Cố Thời Mộ từ trên lầu đi xuống, vừa nghe thấy câu này, không khỏi bật cười: "Hóa ra như thế là lợi hại à?"
Anh đi tới bên Đường Dạ Khê ngồi xuống, ôm Đường Tiểu Thứ từ trong tay Đường Dạ Khê vào trong lòng, cúi đầu hôn cậu: "Nếu như sớm biết như vậy là rất lợi hại, bố đã cho Tiểu Thứ một thẻ đen, để Tiểu Thứ tùy tiện quẹt luôn!"
Anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tiểu Thứ.
Tại sao trước đây anh không nghĩ rằng cậu con trai thứ của mình là một kẻ ham tiền bạc như thế nhỉ?
Bây giờ nghĩ tới vẫn chưa muộn!
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Cố Thu Vũ, yêu cầu Cố Thu Vũ đem thẻ đen tới.

Anh không kiên nhẫn chuẩn bị những thứ này, Cố Thu Vũ đã giữ những thứ như chứng minh thư và thẻ ngân hàng cho anh.
Cố Thu Vũ nhanh chóng gõ cửa đi vào, hai tay đưa cho anh một tấm thẻ đen: "Cậu chủ, cậu xem cái này được không?"
Cố Thời Mộ nhận lấy rồi liếc mắt: "Được."
Anh thản nhiên dúi tấm thẻ vào tay Đường Tiểu Thứ: "Bố cho con này, cứ tha hồ quẹt!"
“… A?” Đường Tiểu Thứ đột nhiên mở to mắt.
Trái tim của Cố Thời Mộ đã run lên vì sự dễ thương của cậu, hận không thể đưa cho cậu tất cả các thẻ ngân hàng.
Tuy nhiên, không còn thẻ ngân hàng nào nữa, một thẻ là đủ rồi.
Anh cúi đầu hôn lên trán Đường Tiểu Thứ: "Tiểu Thứ và anh trai mỗi người một cái, muốn quẹt thẻ mua cái gì cũng được, được không?"
“Không cần đâu!” Đường Tiểu Thứ nhìn lại điện thoại của Thời Mộ, lắc đầu: “Tiểu Thứ còn nhỏ, không thể dùng nhiều tiền như vậy! Hơn nữa, con có tiền mà!”
Cậu giơ cổ tay lên, đưa chiếc đồng hồ trên cổ tay cho Cố Thời Mộ xem, vui vẻ nói: "Có nhiều tiền trong đó! Có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon!"
"Không giống nhau," Cố Thời Mộ nói: "Tiền của bố khác, con cứ giữ tiền của con, bố kiếm tiền là để cho các con mà.”
“Đừng nói những lời như vậy!” Đường Dạ Khê kéo áo của anh, lắc đầu với anh, nói với Đường Tiểu Thứ: “Tiểu Thứ của chúng ta sẽ chăm chỉ học tập, trở thành người có năng lực khi lớn lên và kiếm tiền để nuôi sống bản thân, đúng không nào?"
Cô biết rằng Cố Thời Mộ thích trẻ con, và những gì anh nói đều xuất phát từ trái tim, nhưng cô cảm thấy việc giáo dục trẻ em theo cách này là không tốt.
“Đúng ròi!” Đường Tiểu Thứ gật đầu một cái: “Mẹ yên tâm, con sẽ chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày.

Sau này lớn lên, con sẽ giỏi giang hơn bố, kiếm được nhiều tiền, tự nuôi sống bản thân, còn nuôi mẹ, bố và anh trai nữa."
Cậu dừng lại: "Nhưng con nghĩ sau này anh trai lớn lên sẽ giỏi hơn con và kiếm được nhiều tiền hơn con, nhưng con vẫn muốn hỗ trợ anh trai! Con muốn mua thứ tốt nhất và đẹp nhất trên thế giới này cho bố mẹ và anh trai."
Khi nói ra những lời này, đôi mắt của cậu bé to đen láy, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, ánh mắt đầy khao khát.
Cố Thời Mộ cảm thấy vẻ ngoài điển trai của con trai mình rất ưa nhìn khiến anh không thể rời mắt, nhưng anh cũng cảm thấy xúc động trước những lời của con trai mình.
Con trai anh nói, khi con lớn lên, con muốn kiếm tiền để nuôi anh và mua cho anh những thứ tốt nhất, đẹp nhất trên đời!
Sao con trai anh lại biết hiếu thảo như vậy cơ chứ!
Anh nhịn không được hôn thêm vài cái, luyến tiếc không muốn buông đứa nhỏ ra.
Anh không biết diễn tả cảm giác lúc này như thế nào, nhưng anh chỉ cảm thấy trên đời này không có thứ gì có thể khiến anh cảm nhận được cảm giác tuyệt vời vào lúc này.
Hai cha con đang mặn nồng thì điện thoại di động của Cố Thời Mộ đổ chuông.
Cố Vĩnh Trú gọi: "Cậu chủ, bằng chứng đã được thu thập."
"Tốt lắm," Cố Thời Mộ nói: "Báo cảnh sát đi!"
“Vâng, cậu chủ!” Sau khi Cố Vĩnh Trú kết thúc cuộc gọi với Cố Thời Mộ, anh ta lập tức gọi cảnh sát.
Sau nửa giờ.
Trong văn phòng chủ tịch của tòa nhà văn phòng Phong Phái, Vương Phái Đông nhận được một cuộc gọi nội bộ từ thư ký, nói có một số cảnh sát đến thăm.
Trái tim của Vương Phái Đông hơi loạn nhịp, ông ta tự an ủi mình rằng đã lâu như vậy rồi, chắc là cảnh sát tìm ông ta vì chuyện khác.
Ông ta bảo thư ký mời cảnh sát vào, tươi cười chào hỏi: "Không biết đồng chí cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?"
"Là một vụ án về vợ của ông," Cảnh sát trưởng nói: "Có người báo cáo rằng vợ ông bị ông đẩy xuống cầu thang thay vì vô tình rơi xuống cầu thang.

Xin hãy đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra."
“Làm sao có thể chứ?” Vương Phái Đông đè nén sự hoảng sợ trong lòng, tức giận nói: “Vợ tôi rõ ràng là tự mình ngã cầu thang, là ai vu khống tôi hả?”
"Có phải là đang vu khống ông hay không, ông cứ đi theo chúng tôi là sẽ biết." Cảnh sát trưởng nói: "Bây giờ xin hãy cùng chúng tôi trở về ngay lập tức, hỗ trợ điều tra."
Vương Phái Đông vẫn bình tĩnh và nói với một giọng trầm lắng: "Tôi muốn gặp luật sư của tôi."
“Được.” Yêu cầu của Vương Phái Đông được đáp ứng, cảnh sát cũng không phản đối.
Nửa giờ sau, Vương Phái Đông ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát.
Ông ta muốn chối tội nhưng không ngờ rằng cảnh sát lại có bằng chứng.
Sau khi yêu Ôn An An, ông ta cứ giữ Ôn An An ở lại biệt thự của mình ở ngoại ô.
Ôn An An khẳng định sau khi kết hôn mới có thể phát sinh quan hệ với ông ta, ông ta rất thích Ôn An An, cho nên muốn ly hôn với vợ mình.
Sau khi ông ta đệ đơn ly hôn thì người vợ kiên quyết không đồng ý, hai người đã xảy ra cãi vã và ông ta đã vô tình đẩy vợ xuống cầu thang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui