Hứa Liên Kiều bật cười thành tiếng, lười biếng gọi Lâu Vũ Vi: "Vi Vi?"
Lâu Vũ Vi vô thức đáp lại: "Hả?"
Mặc dù chỉ là một tiếng "hả" ngắn ngủi, nhưng đối với Giản Minh Triệt đã nhớ đến phát điên, cũng đủ nhận ra đây là giọng nói của Lâu Vũ Vi.
Anh ta kích động gọi: "Vi Vi?"
Lâu Vũ Vi không đáp lại.
"Anh sẽ gặp mặt Vi Vi, nhưng bây giờ cô ấy không muốn nói chuyện với anh." Hứa Liên Kiều nói: "Chúng ta hẹn thời gian đi.
Anh cũng không cần phải lo về việc chúng tôi sẽ lừa anh, bởi vì Vi Vi sẽ đi cùng chúng tôi, đến lúc đó nếu anh không nhìn thấy Vi Vi thì không cần phải đưa tiền cho chúng tôi."
“Bây giờ tôi có thể đi được.” Giản Minh Triệt nói: “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
"Phòng tiếp khách ở tầng một văn phòng Quảng Hạ." Hứa Liên Kiều nói: "Khi nào anh đến thì gọi vào số này."
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy ra hiệu "OK" với Đường Dạ Khê và Lâu Vũ Vi: "Xong rồi!"
Giản Minh Triệt đến rất nhanh.
Chưa đến mười mấy phút, anh ta đã đến nơi.
Đường Dạ Khê, Hứa Liên Kiều và Lâu Vũ Vi cùng đi xuống lầu, đến phòng tiếp khách ở tầng một.
Nhìn thấy Lâu Vũ Vi, vẻ mặt của Giản Minh Triệt vô cùng kích động: "Vi Vi!"
Anh ta lao tới, nhìn trán của Lâu Vũ Vi: "Vết thương của em thế nào? Em vẫn ổn chứ?"
"Vi Vi rất ổn, nhưng tiếp theo, anh sẽ không còn ổn nữa." Hứa Liên Kiều vươn tay ngăn giữa Giản Minh Triệt và Lâu Vũ Vi, rồi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh ta: "Anh Giản cứ ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện làm ăn ta trước đi."
“Một trăm vạn đúng không?” Giản Minh Triệt có chuẩn bị mà đến, lấy chi phiếu ra, ký tên của mình vào, đưa cho Hứa Liên Kiều: “Cô tự điền vào đi.”
Hứa Liên Kiều nhận lấy chi phiếu, cầm bút lên, điền một trăm vạn lên trên đó, rồi ném bút, đặt chi phiếu xuống nói: "Này, anh đã nhìn thấy rõ chưa? Một trăm vạn, chúng tôi làm ăn chân chính, sẽ không ngồi một chỗ ra giá, cũng không nhận bố thí, còn nữa anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, số tiền này là phí thông tin mà anh đưa cho chúng tôi, không liên quan gì đến Vi Vi, Vi Vi không nhận được một xu nào cả.”
"Tùy cô." Giản Minh Triệt nói: "Coi như tôi cảm ơn các cô vì đã chăm sóc cho Vi Vi."
“Sai.” Hứa Liên Kiều ngồi xuống bàn dài: “Chắc chắn tin tức mà chúng tôi cung cấp cho anh sẽ hoàn toàn xứng đáng.”
Đường Dạ Khê làm động tác mời với Giản Minh Triệt: "Anh Giản, mời ngồi, tôi là Đường Dạ Khê, người phụ trách văn phòng Quảng Hạ, văn phòng Quảng Hạ chúng tôi là người nhận tiền, không liên quan gì đến Vi Vi.
Nếu bây giờ chúng tôi đã nhận được chi phiếu của anh, vậy thì anh đã trở thành khách của chúng tôi, mời anh ngồi xuống, rồi chúng ta trò chuyện."
"Tôi có thể mời các cô tạm thời tránh đi một chút được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Vi Vi." Giản Minh Triệt hoàn toàn không muốn nói chuyện với bọn họ, mà chỉ muốn nói chuyện với Lâu Vũ Vi.
"Anh Giản cứ yên tâm, lúc chúng ta trò chuyện, Vi Vi sẽ ngồi bên cạnh lắng nghe." Đường Dạ Khê dịu dàng nói: "Nếu chúng tôi bỏ sót chỗ nào, Vi Vi sẽ bổ sung."
“Rốt cuộc mấy cô muốn nói chuyện gì với tôi?” Giản Minh Triệt vô cùng nôn nóng: “Xin lỗi, bây giờ tâm trạng của tôi đang rất tồi tệ, chỉ muốn nói chuyện với Vi Vi.”
“Chúng tôi muốn nói với anh về chuyện của mẹ anh và Lư Vĩnh Chí.” Đường Dạ Khê cũng không phí lời nữa, mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Anh Giản, cho hỏi anh có biết mẹ của anh và Lư Vĩnh Chí đã kết hôn vào mười mấy năm trước, đồng thời còn sinh một người con trai hay không?"
"Tôi biết." Giản Minh Triệt lạnh lùng đáp: "Đây là chuyện của gia đình tôi, liên quan gì đến các cô?"
"Trước đây chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, nhưng lúc chúng tôi nhận lấy chi phiếu của anh Giản thì anh đã trở thành khách hàng của chúng tôi, cũng có nghĩa là chuyện này có liên quan đến chúng tôi." Đường Dạ Khê nói: "Nếu anh Giản đã là khách hàng của chúng tôi, tất nhiên chúng tôi phải chịu trách nhiệm với anh Giản, nói cho anh biết sự thật mà anh không hề hay biết.”
Trong đầu của Giản Minh Triệt đều là hình bóng của Lâu Vũ Vi, nếu không phải anh ta biết Đường Dạ Khê có bối cảnh, không dễ trêu chọc thì anh ta sẽ không muốn nói một lời với Đường Dạ Khê.
Mặc dù anh ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ tồi tệ: "Các cô đã biết được chân tướng gì? Lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi biết mẹ tôi và bố dượng đã kết hôn vào mười mấy năm trước, cũng biết bọn họ đã sinh ra một em trai cùng mẹ khác cha với tôi, nhưng đây là chuyện riêng tư của tôi, không liên quan gì đến các cô, rốt cuộc các cô muốn nói gì? "
Đường Dạ Khê hỏi: "Vậy anh Giản có biết, năm đó khi bố ruột của anh, bố của Vi Vi, Lư Vĩnh Chí và ông Quan Hoành Trác cùng nhau lên núi, tại sao bố của anh lại rơi xuống vách núi không?"
Giản Minh Triệt liếc nhìn Lâu Vũ Vi, sắc mặt tái mét: "Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa."
"Anh Giản, chúng tôi đã tìm được ông Quan Hoành Trác.
Anh cứ nghe thử đoạn ghi âm điện thoại giữa Vi Vi và ông Quan Hoành Trác đi." Đường Dạ Khê mở máy ghi âm.
Cuộc nói chuyện điện thoại kéo dài hơn mười phút giữa Lâu Vũ Vi và Quan Hoành Trác đã được Lâu Vũ Vi đã ghi lại hết.
Mười mấy phút trôi qua, đoạn ghi âm kết thúc, sắc mặt của Giản Minh Triệt trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta lắc đầu lẩm bẩm: "Không...!Tại sao lại như thế? Ông ta nói dối, nhất định là ông ta đang nói dối..."
“Giản Minh Triệt, ý anh là sao?” Lâu Vũ Vi nổi giận đập bàn đứng dậy: “Năm đó chú của anh đã ngược đãi anh, bố tôi vì thương anh nên đã dẫn anh về nhà nuôi dưỡng mười mấy năm, vậy mà ông ấy nói gì anh cũng không tin, chỉ tin lời của Lư Vĩnh Chí.
Bây giờ tôi chịu trăm nghìn cay đắng tìm thấy người thứ tư có mặt ở hiện trường, anh cũng không tin lời ông ấy, bảo ông ấy nói dối, chẳng lẽ trong lòng anh, bố của tôi không đáng tin đến thế ư? Ông ấy đã nuôi nấng anh mười mấy năm, luôn đối xử tỉ mỉ chu đáo với anh, coi anh như con đẻ, vậy mà trong lòng anh, ông ấy lại là kẻ giết người lòng dạ độc ác."
"Tôi thấy anh không phải là không tin lời ông Quan nói, mà là anh không dám tin." Hứa Liên Kiều nở nụ cười mỉa mai, lười biếng nói: "Nếu anh tin lời ông Quan nói, chẳng phải đã chứng tỏ những chuyện anh làm lúc trước đều là sai lầm hay sao? Anh tin lời kẻ thù của anh, phản bội bố nuôi đã nuôi nấng anh trưởng thành...”
“Đủ rồi, các người đừng nói nữa.” Giản Minh Triệt cũng chống hai tay xuống bàn đứng dậy, gương mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu: “Ông ta đã nhớ nhầm rồi.
Đúng, chắc chắn ông ta đã nhớ nhầm.
Chuyện đã diễn ra nhiều năm như vậy, nhất định là ông ta đã nhớ nhầm rồi…"
“Giản Minh Triệt, anh là tên khốn!” Lâu Vũ Vi không thể kiềm chế được nữa, lao đến tát mạnh vào mặt anh ta: “Cả đời này, chuyện sai lầm nhất mà bố của tôi từng làm là năm đó đã nhìn thấy anh đáng thương, nên nhận nuôi anh, ông ấy chính là người nông dân trong câu chuyện người nông dân và con rắn, ông ấy đã tốt bụng cứu anh, nhưng lại bị anh cắn ngược lại.
Giản Minh Triệt, tôi mặc kệ anh có tin hay không, tôi đã tìm được nhân chứng, chứng minh bố tôi trong sạch, tôi sẽ công bố chân tướng này ra bên ngoài, để rửa oan cho ông ấy.
Còn anh, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, anh đã hại chết bố của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
“Không… không…” Giản Minh Triệt lắc đầu liên tục, hai chân mềm nhũn, lảo đảo mấy bước, suýt ngã xuống sàn: “Chính tai anh đã nghe thấy ông ấy gọi cho người khác, nói tất cả đều là lỗi của ông ấy, ông ấy có lỗi với bố của anh...!Nếu ông ấy không hại chết bố của anh, tại sao ông ấy lại nói với người khác rằng, tất cả đều là lỗi của ông ấy, ông ấy có lỗi với bố của anh chứ?".