Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối


“Không, anh không thể đối xử với em như thế này!” Thư Mộng Lan vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Em không biết gì cả, em vô tội, anh không thể đổ oan em như thế.”
“Cô vô tội à?” Quách Khải cười gằn: “Thư Mộng Lan, cô có biết thế nào là sự thật thắng hùng biện không? Nếu cô là người thông minh thì khi cô cướp con của chị họ, cô nên chăm sóc cho thật tốt, còn phải thương yêu hơn so với con đẻ của cô mới phải, để lỡ khi sự việc bại lộ, mọi người còn có thể tin cô không biết gì.

Thế nhưng sự thật là cô đã chăm sóc rất tốt cho ba đứa con đẻ của cô, rồi cố tình chèn ép con trai của chị họ, khiến nó không thể sống nổi trong căn nhà này, đành phải bỏ đi.

Cô nói cô không biết, cô nghĩ ai sẽ tin cô đây?”
Thư Mộng Lan khóc đến mức không nói được lời nào.
Bà ta hối hận, rất hối hận.
Sau khi nghe Quách Khải nói, bà ta chợt nghĩ thật ra không phải không có đường lui.
Hồi đó, bà ta bị ám ảnh bởi việc đổi con trai của Thư Mộng Tuệ, đó là một bước đi rất mạo hiểm, bà ta rất hối hận và lo lắng Thư Mộng Tuệ sẽ trả thù nếu sự việc bị tiết lộ.
Vì vậy, giải pháp mà bà ta nghĩ đến là xóa bỏ sự tồn tại của đứa trẻ đó, chôn vùi sự thật, để chuyện này được giấu kín theo năm tháng và không bao giờ bị phát hiện.
Bây giờ bà ta nghĩ cách mà Quách Khải nói mới là cách tốt nhất.
Bà ta nên chăm sóc tốt cho con trai của Thư Mộng Tuệ, và thật lòng yêu thương con của bà ấy, như vậy con trai của Thư Mộng Tuệ sẽ có tình cảm với bà ta và hiếu thảo với bà ta.

Cho dù sau này chân tướng có bại lộ, nhà họ Tống muốn trả thù thì con trai của Thư Mộng Tuệ cũng không cho phép làm điều đó.
Như Quách Khải đã nói, bà ta nên đối xử với con trai của Thư Mộng Tuệ tốt hơn con của mình, và đó mới là bất khả chiến bại.
Nhưng bà ta không rộng lượng như thế.
Làm sao bà ta có thể cam tâm mà đối xử tốt hơn với con trai của Thư Mộng Tuệ chứ?
Hơn nữa, con trai của Thư Mộng Tuệ rất thông minh, nếu bà ta chăm sóc tốt cho con của Thư Mộng Tuệ, nó nhất định sẽ trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Quách, còn con trai út của bà ta thì sao?
Thư Mộng Lan phải tiêu diệt con trai của Thư Mộng Tuệ, để con trai út của bà ta có một tương lai tươi sáng và trở thành người thừa kế của gia nhà họ Quách.
Không…
Không phải như thế này!
Thư Mộng Lan nên nghĩ rằng bà ta có thể đợi con trai của Thư Mộng Tuệ và con trai bà ta lớn lên rồi mới giả vờ phát hiện ra sự thật.
Đến lúc đó, hai đứa nhỏ đã lớn, bà ta đối xử với con trai của Thư Mộng Tuệ còn tốt hơn cả con của mình, không ai nghi ngờ bà ta đã cố tình thay thế hai đứa trẻ, con trai của Thư Mộng Tuệ bị phát hiện không cùng huyết thống, không thể thừa kế tài sản của nhà họ Quách, lúc đó quyền thừa kế của nhà họ Quách vẫn sẽ thuộc về con trai út của bà ta.
Chăm sóc thật tốt cho con trai của Thư Mộng Tuệ, để nó thực sự yêu thương bà ta, thân thiết với bà ta hơn so với Thư Mộng Tuệ, đây là kế hoạch hoàn hảo nhất.
Chỉ tiếc là giờ bà ta mới suy nghĩ cẩn thận đến đạo lý này.
Năm đó bà ta đã bị sự ghen tuông làm mờ lý trí mà chọn con đường sai lầm nhất.
Vốn dĩ bà ta có thể là người thắng, có thể khiến Thư Mộng Tuệ đau khổ không nói nên lời, hận bà ta nhưng lại đành chịu, thế nhưng sự thật là giờ đây bà ta đã là một kẻ thất bại hoàn toàn, thậm chí sắp trắng tay rồi.
Bà ta không cam tâm!
Thật sự không cam tâm!
Thư Mộng Lan lao tới trước mặt Thư Mộng Tuệ, khóc lóc: “Chị ơi, hãy tin em đi, em thật sự không biết gì cả.

Năm đó, nếu không có em và Quách Khải, chị cũng sẽ không có cơ hội kết hôn với anh rể, gả vào một gia đình tốt như nhà họ Tống.

Xin chị hãy vì tình cảm chị em chúng ta, và cũng vì sự giúp đỡ của em đối với chị hồi đó mà đừng tính toán chuyện này nữa.

Em đã nuôi nấng con trai của chị rồi, không phải chị cũng đã nuôi con gái của em sao? Chị cũng đâu thiệt thòi gì chứ!”
“Cô còn nguỵ biện!” Thư Mộng Tuệ như sắp nổ tung phổi, tát bà ta rất mạnh.
Không nhắc đến con gái thì không sao, nhưng nhắc đến đứa con gái đó thì lục phủ ngũ tạng của bà ấy như bị hàng ngàn mũi kim đâm.
Bà ấy không biết sau này mình sẽ phải đối mặt với con gái của Thư Mộng Lan như thế nào.
Đó chính là viên ngọc trong lòng bàn tay của bà ấy, một cô công chúa nhỏ được cưng chiều hết mực của nhà họ Tống.
Sau khi sinh được hai cậu con trai, bà ấy mới sinh được một bé gái kháu khỉnh, nên hai vợ chồng đều rất mực cưng chiều cô con gái duy nhất.
Đối với con trai thì họ kỷ luật nghiêm khắc, nhưng đối với con gái thì họ lại buông lỏng, họ chỉ mong con gái lớn lên hạnh phúc và khỏe mạnh là được.
Cô gái nhỏ xinh xắn và dịu dàng, họ đã nuôi nấng cẩn thận và đàng hoàng suốt mười tám năm, giờ lại chợt nhận ra đó không phải là con gái ruột của mình.
Đuổi nó ra khỏi nhà họ Tống ư?
Về mặt tình cảm thì không thể chấp nhận được.
Để nó tiếp tục làm con gái của nhà họ Tống ư?
Chỉ cần Thư Mộng Tuệ biết nó là con gái của Thư Mộng Lan, có dòng máu của bà ta chảy trong huyết quản là không thể nuốt trôi cục tức này.
Thư Mộng Lan ngược đãi con trai của bà ấy đã khiến nó cửu tử nhất sinh, nhưng bà ấy lại yêu thương nuôi nấng con gái của Thư Mộng Lan, dù biết sự thật nhưng bà ấy vẫn để con gái của Thư Mộng Lan ở lại nhà họ Tống và làm cô công chúa nhỏ của nhà họ Tống, đây chẳng phải là kẻ ngốc sao?
Bà ấy run lên vì tức giận: “Tôi tự có con của mình, ai thèm nuôi con của cô chứ? Nếu năm đó tôi biết đó là con gái của cô, dù cô có quỳ xuống dập đầu vái lạy thì tôi cũng không nuôi nó đâu!”
“Chị ơi, em cầu xin chị đừng đối xử với em như vậy…” Thư Mộng Lan đứng dậy quỳ dưới chân Thư Mộng Tuệ: “Chị ơi, chị phải tin em, chúng ta đều là mẹ, làm sao em lại chịu để con gái mình đổi lấy con trai của chị được chứ? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xảy ra sai sót như thế được, em thật sự không biết, nhưng xin chị phải tin em, em không cố ý đổi con với chị đâu.”
Có chết bà ta cũng không chịu nhận tội.
Không thể nhận.
Nếu nhận thì coi như bà ta tiêu đời rồi.
Bà ta nắm lấy ống quần của Thư Mộng Tuệ, khóc như đứt từng khúc ruột: “Chị ơi, em là em gái của chị, em rất quan tâm đến chị, nếu không, sao em lại giới thiệu anh rể với chị làm gì? Nếu không phải nhờ em và Quách Khải, sao chị lại quen biết với một người đàn ông tốt như anh rể chứ? Em đã xem chị như chị ruột, mong chị được hạnh phúc nên mới giới thiệu anh rể cho chị đấy.”
Nghe bà ta nói, tất cả ý tứ đều là nhờ Thư Mộng Lan nên Thư Mộng Tuệ mới quen được người chồng hiện giờ và được gả vào nhà họ Tống, Thư Mộng Tuệ tức giận nở nụ cười.
“Thư Mộng Lan, cô không biết sao, cô vừa nói ngược rồi! Không phải nhờ cô mà tôi mới được gả vào nhà họ Tống, mà là nhờ tôi, cô mới được gả vào nhà họ Quách!”.

Bà ấy đá Thư Mộng Lan văng ra: “Không tin thì cứ hỏi bố chồng của cô đi.

Hồi đó, ông ấy không đồng ý cho Quách Khải cưới cô, sau đó ông ta biết chúng ta là chị em họ nên muốn mượn quan hệ của chúng ta để làm thân với nhà họ Tống, bởi vậy ông ta mới đồng ý cho Quách Khải cưới cô!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui