Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Đôi mắt của Đường Dạ Khê đã đỏ lên bởi những gì anh nói.

Cô có thể nghe ra những gì Cố Thời Mộ nói không phải là một cảnh để lừa mọi người.

Anh nói từ tận đáy lòng.

Anh thực sự nghĩ như vậy, cho nên mới nói ra.

Hơn nữa, những gì anh nói là phù hợp với sự thật.

Điều này cho thấy anh hiểu cô.

Cô luôn biết rằng Cố Thời Mộ rất tốt với cô.

Tuy nhiên, như Cố Thời Mộ đã nói, có lẽ vì trải nghiệm thời thơ ấu, cô đã sống một cuộc sống thận trọng và đặt mình ở một vị trí rất thấp.

Mặc dù Cố Thời Mộ là chồng của cô trong sổ hộ khẩu, và mặc dù anh rất tốt với cô, tốt không chê vào đâu được, nhưng trong tâm trí cô, Cố Thời Mộ là một vị thần toàn năng, là người mà cô tôn thờ và ngưỡng mộ.

Nhưng bây giờ... trái tim trong lồng ngực của cô đập loạn xạ, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc chua ngọt.

Anh hiểu rõ cô như thế...

Anh không phải là một vị thần xa cách, mà là một người đàn ông hiểu cô bằng cả trái tim.

Người đàn ông của cô...

Cô cúi đầu cụp mắt xuống, trong lòng vừa đau vừa mềm, trong đầu tràn ngập khuôn mặt tuấn tú không tì vết của Cố Thời mộ.

Dáng vẻ anh cúi đầu cười nhìn cô.

Dáng vẻ anh dỗ dành Tiểu Sơ và Tiểu Thứ một cách dịu dàng và cưng chiều.

Mặc dù anh không nói nhưng đôi mắt cười của anh đã bao phủ khuôn mặt anh.

Mãi cho đến lúc này, cô mới chợt nhận ra, trái tim cô đã hướng về anh...

Ngoài phòng, phía sau Cố Thời Mộ và những người khác, Đường Thủy Tinh dựa vào cánh tay của Ôn Minh Viễn, đôi mắt bà cũng đỏ hoe.

Nước mắt bà giàn giụa, nghĩ hôm nay là ngày vui lớn của con gái, bà cố kìm nước mắt không cho rơi xuống.

Sau khi nghe những lời của Cố Thời Mộ, Đường Dạ Khê cảm thấy xúc động, là động tâm, còn bà lại cảm thấy chua xót và đau khổ.

Con gái của bà vốn là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Ôn, nên được nuông chiều và lớn lên với tính cách kiêu hãnh, phóng khoáng.

Nhưng Khê Khê của bà, vì sai lầm của bà và chồng, cô lớn lên bên ngoài và chịu đựng rất nhiều khổ sở.

Đáng lẽ con gái bà phải bay bổng và kiêu hãnh, nhưng những gì Cố Thời Mộ nói về con gái bà lại là khiêm tốn và thận trọng.

Con gái của bà thậm chí không dám bộc lộ cảm xúc thật của mình với người khác, cô kiềm chế cảm xúc của mình và biến mình thành một người hiểu chuyện.

Bản thân bà cũng được nuông chiều, từ nhỏ đã muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, chưa từng có ai khiến bà uất ức.

Nhưng con gái bà đã phải chịu biết bao nhiêu uất ức khi bà không nhìn thấy cô?

Bà càng nghĩ càng đau lòng, trái tim như thu thành một khối, bà nắm chặt tay Ôn Minh Viễn, thấp giọng nói: “Chúng ta nợ Khê Khê quá nhiều, sau này nhất định phải đối xử với Khê Khê tốt hơn!"

Những gì Cố Thời Mộ nói khiến Ôn Minh Viễn cảm thấy rất khó chịu.

Đó là con gái của Ôn Minh Viễn!

Con gái của Ôn Minh Viễn nên có tính cách kiêu hãnh, nhưng con gái ông lại sống thận trọng như vậy vì những gì trải qua trong quá khứ.

Ông rất đau lòng, gật đầu, nghiêm túc nhắc lại lời vợ: “Em yên tâm, sau này chúng ta sẽ không bao giờ để con gái phải chịu khổ nữa!”

Cho dù con gái ông gả vào nhà họ Cố thì sao chứ?

Chỉ cần nhà họ Cố dám làm gì có lỗi với con gái mình, dù có liều mạng, ông cũng sẽ đòi lại công bằng cho con gái mình!

Tuy nhiên, nhìn vào thái độ của Cố Thời Mộ đối với con gái mình, ông nghĩ không nên quá lo lắng những điều này.

Ông cũng là một người đàn ông, ông có thể nói rằng Cố Thời Mộ thực sự thân thành với con gái của mình.

Nhiều người cho rằng Cố Thời Mộ đối xử tốt với con gái ông là vì hai đứa con, vì lòng tự trọng.

Nhưng ông có thể nhìn ra được.

Không phải như vậy!

Cố Thời Mộ đối xử tốt với con gái ông vì anh bị khuất phục trước sự quyến rũ của cô.

Đúng.

Con gái ông ưu tú đến mức ai có mắt cũng nhìn ra được.

Hơn nữa, con gái của ông đã sinh hai con trai cho Cố Thời Mộ.

Hai người cùng sinh ra một giọt máu chung, cho nên Cố Thời Mộ khó tránh khỏi có vài phần ưu ái con gái của ông, với sự ưu ái này, cộng với sức hấp dẫn riêng của con gái, Cố Thời Mộ khó mà không bị cám dỗ!

Ôn Mộc Lan là một cô gái đa cảm, cô ấy đã rung động trước những lời nói của Cố Thời Mộ.

Ban đầu, cô ấy đã chuẩn bị một số câu hỏi để gây khó dễ cho Cố Thời Mộ.

Tuy nhiên, những lời Cố Thời Mộ vừa nói đã chạm tới trái tim cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm thấy anh rể họ này thật tốt!

Nếu đã như vậy, cô ấy không muốn làm Cố Thời Mộ khó xử nữa, bước ra mở cửa.

Khi những phù rể nhìn thấy cánh cửa mở ra, họ vây quanh Cố Thời Mộ và xông vào.

Cố Thời Mộ nhìn thấy Đường Dạ Khê ngồi trên giường, trang điểm ăn mặc lộng lẫy.

Cô vốn đã vô cùng xinh đẹp, nhưng hôm nay lại mặc váy cưới, búi tóc cao, trang điểm tinh xảo, tạo cho cô một vẻ đẹp khác hẳn ngày xưa.

Trước kia cô nhẹ nhàng tao nhã, tuyệt thế giai nhân, nhưng hôm nay lại nguy nga lộng lẫy, hào quang tỏa ra bốn phía.

Mắt anh tối sầm lại, anh nhớ đến những gì bạn bè đã trêu chọc anh: Anh Mộ, anh nhất định là con riêng của Trời rồi! Bất tri bất giác lại có hai con trai, một người vợ tuyệt sắc giai nhân, ngoại trừ con của ông trời, còn có ai có thể có được vận may như vậy chứ?

Bây giờ anh cảm thấy những lời này rất có lý.

Chắc anh đúng là con riêng của ông Trời nên mới có hai đứa con trai thông minh và một người vợ... tuyệt cú mèo như vậy?

Anh cảm thấy buồn cười với ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, khóe miệng nở một nụ cười, chậm rãi đi đến bên giường, dựa theo phong tục cưới hỏi mà nói với Đường Dạ Khê: “Khê Khê, anh tới đón em."

“Không được đâu!” Ôn Mộc Lan ở bên cạnh kêu lên: “Anh rể, anh phải quỳ một gối đưa bó hoa cho chị Khê Khê, rồi mới nói lời này!”

Cố Thời Mộ nghe lời, quỳ một chân xuống, đưa bó hoa đến trước mắt Đường Dạ Khê: "Khê Khê, anh tới đón em đây!"

Hai mắt Đường Dạ Khê nóng rực, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ, một tay cầm lấy bó hoa, tay kia nắm lấy tay Cố Thời Mộ, kéo Cố Thời Mộ từ dưới đất lên.

Ôn Mộc Lan "wow" một tiếng: “Chị Khê Khê đau lòng cho anh rể à, mới quỳ gối một chút mà đã không nỡ rồi.”

Đường Thủy Tinh đứng ở cửa và mỉm cười nhìn, rất hài lòng với cô cháu họ.

Đứa nhỏ này mặc dù cũng không lớn lắm, cũng được người trong nhà nuông chiều, nhưng tính tình rất tốt, không có chút kiêu ngạo tự phụ như thiên kim tiểu thư, bà chọn đúng phù dâu rồi.

Đường Dạ Khê có chút xấu hổ khi bị Ôn Mộc Lan nói như thế, không biết nên nói gì, chỉ có thể thay thế tất cả bằng một nụ cười.

"Anh rể, đã đến lúc anh tìm giày của mình rồi!" Ôn Mộc Lan nhắc nhở Cố Thời Mộ: "Nếu anh tìm thấy đôi giày, hãy tự tay mang chúng cho chị Khê Khê, như vậy mới có thể ôm chị Khê Khê đi được."

Cố Thời Mộ gật đầu đáp lại, đi tìm quanh phòng.

Điều này, nhóm bạn của anh đã nhắc nhở trên đường tới đây rồi.

Mấy đứa bạn thân của anh tuy còn độc thân, nhưng đại đa số đều là danh gia vọng tộc, hầu như đều đã từng dự đám cưới của anh chị, chưa từng ăn thịt lợn, nhưng đã từng nhìn thấy lợn chạy rồi, trên đường đến đây, họ đã “Phổ cập kiến thức" cho anh rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui