Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối


Bạch Hải Đường nhẹ nhàng nói: "Ý của bà là cháu hãy xin lỗi ông nội và bố cháu.

Sự việc ngày hôm nay cứ xem như chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Đều là người một nhà, cần gì phải vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà?”
Đường Dạ Khê cười nhạt: "Xin hỏi tôi đã làm gì sai? Tôi phải xin lỗi vì chuyện gì?"
Bạch Hải Đường cứng họng, lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Đường Dạ Khê đã làm gì sai?
Cô chẳng sai chỗ nào cả.

Bất kính với ông cụ Ôn, làm ông ta giận đến nỗi không nói được câu nào là Cố Thời Mộ, không phải Đường Dạ Khê.

Bà ta cũng không thể nói rằng bà ta thấy Cố Thời Mộ không dễ bắt nạt bèn chọn bóp quả hồng mềm, cho nên tìm tới Đường Dạ Khê bảo cô chịu nhận lỗi để chồng bà ta giữ lại chút thể diện.

"Bà cụ Ôn, sao bà lại không nói gì?" Đường Dạ Khê truy hỏi: "Bà còn chưa nói rốt cuộc thì tôi sai ở đâu, tôi phải xin lỗi vì chuyện gì?”
"Đường Dạ Khê, cô đủ chưa? Cô cứ phải hùng hổ gây sự, quấy nhiễu gia đình này gà bay chó sủa thì cô mới vui đúng không?" Ôn An An khóc lóc nói: "Đây là nhà của tôi, là nơi tôi lớn lên từ nhỏ, vì sao cô lại không tha cho tôi, cứ phải đuổi tôi đi? Có phải cô nhất định phải đuổi tôi ra ngoài, nhìn tôi chết ở bên ngoài cô mới vui ư? Sao cô có thể độc ác như vậy?"
"Từ trước đến giờ, người muốn đuổi cô đi không phải tôi." Đường Dạ Khê thản nhiên nói: "Tôi chưa từng nói muốn đuổi cô ra ngoài.

Cô đi hay ở, quyền quyết định vẫn luôn nằm trong tay người nhà họ Ôn, không liên quan đến tôi.

Chính cô mở miệng ngậm miệng đều nói người khác độc ác, rốt cuộc là ai độc ác, Ôn An An, trong lòng cô hiểu rõ."
"Nhưng tất cả những chuyện này đều từ cô mà ra!" Ôn An An khóc lớn: "Rõ ràng chỉ cần một câu nói của cô là có thể giải quyết chuyện này.

Chỉ cần cô nói với bố mẹ một câu để cho tôi ở lại, mẹ sẽ không vì cãi nhau với anh tư mà phải vào phòng phẫu thuật.

Bố cũng sẽ không đau lòng lo nghĩ rơi vào tình thế khó xử, nhưng cô lại không nói! Rõ ràng là cô muốn đuổi tôi đi nhưng bản thân cô không làm, cô lấy bố mẹ ra làm vũ khí để bố mẹ đuổi tôi đi, việc này so với tự cô đứng ra đuổi tôi đi thì càng ghê tởm, càng nham hiểm hơn!”
"Tôi nghĩ tôi đã giải thích vấn đề này rồi." Đường Dạ Khê giễu cợt liếc cô ta: "Ôn An An, trước kia cô đối xử với tôi thế nào, trong lòng cô biết rõ.

Tôi không muốn giậu đổ bìm leo, cạn tàu ráo máng với cô là tôi đã kiềm chế tốt lắm rồi.

Vì sao cô lại tham vọng rằng tôi sẽ nói giúp cô, xin cho cô? Bình thường cô luôn ỷ thế chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ức hiếp người khác, tại sao lại chờ mong người khác bỏ qua chuyện cũ, lấy oán trả ơn? Rất xin lỗi.

Tôi không rộng lượng như cô tưởng tượng.

Tôi thà dùng lòng lương thiện của mình để cứu trợ cho những con chó hoang chân chính trên đường, cũng không bằng lòng xin tha thứ cho một con chó dữ từng cắn tôi bị thương rất nhiều lần như cô!"
"Cô mắng tôi?" Ôn An An khóc lóc: "Đường Dạ Khê, cô lại dám mắng tôi! Cô quá đáng lắm!"
Đường Dạ Khê thản nhiên nói: "Ôn An An, có phải cô đã quên, cô không chỉ từng mắng tôi mà cô còn đánh tôi nữa.

Tôi chửi cô vài tiếng thì lạ lắm à?"
"Chuyện đã qua lâu lắm rồi, cô còn cắn chặt không buông, cuối cùng cô cũng lộ nguyên hình rồi đúng không?" Ôn An An khóc lóc quát to: "Trước đây lúc tôi chửi đánh cô, sao cô không tính sổ trước mặt luôn? Bây giờ cô vươn mình, cô lập tức lôi nợ cũ ra có phải không? Cô còn nói cô không giậu đổ bìm leo, cô không giậu đổ bìm leo thì là cái gì?"
Đường Dạ Khê lạnh nhạt nhìn cô ta, nói: "Trước đây tôi không đánh lại, không mắng lại là bởi vì tôi tự cho rằng tôi là con gái của Đường Linh Lung, từ nhỏ đã mang theo nguồn gốc tội lỗi, tôi nợ các người.

Là bởi vì tôi nghĩ cô là em họ của anh họ thứ hai, anh họ đã cứu mạng tôi, anh ta muốn tôi phải nhịn các người thì tôi sẽ nghe theo lời anh họ.

Nhưng bây giờ, rõ ràng tôi đã nhầm rồi, cô cũng sai rồi, người mang theo nguồn gốc tội lỗi từ nhỏ là cô, em họ của anh họ thứ hai cũng là tôi.

Nếu đã như vậy, vì sao tôi lại phải tiếp tục nhường nhịn cô?"
"Khê Khê, nói như vậy cũng không phải." Bạch Hải Đường dịu dàng nói: "Dù Đường Linh Lung không phải là mẹ ruột của cháu nhưng cũng là mẹ nuôi cháu, có công ơn nuôi dưỡng với cháu, ơn dưỡng dục hơn ơn sinh thành.

An An là con gái ruột của mẹ nuôi cháu, cháu nể mặt mẹ nuôi cũng phải mở một con đường cho An An, quan tâm vài phần, như vậy mới xứng đáng với ơn dưỡng dục của mẹ nuôi với cháu."
Đường Dạ Khê nhìn chằm chằm Bạch Hải Đường một lát, lắc đầu thở dài: "Bà cụ Ôn, bà biết không? Lời nói vô sỉ kỳ quái của bà, quả thật để tôi nghe thế là đủ rồi."
Nụ cười đoan trang mềm yếu trên mặt Bạch Hải Đường tắt lịm: "Khê Khê, bà là bậc bề trên của cháu.

Sao cháu có thể ăn nói vô lễ với bà như vậy?"
"Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi còn chưa nhận tổ quy tông, bà đâu được tính là bề trên của tôi?" Đường Dạ Khê nhướng mày nhìn bà ta: "Còn nói lời vô lễ là bà mở lời trước, tôi chỉ bàn việc mà thôi!"
Bạch Hải Đường oan ức cắn cắn môi: "Khê Khê, bà cũng vì muốn tốt cho cháu..."
Đường Dạ Khê nhíu mày: "Thứ cho tôi nói thẳng, bà lớn tuổi rồi còn giả vờ như hoa sen trắng, thật sự rất cay mắt, chẳng lẽ không ai nói cho bà biết à?"
Sắc mặt Bạch Hải Đường xanh lét.

Bà ta thích nhất được người khác khen mình trẻ tuổi xinh đẹp giống như sinh viên đại học, ghét nhất người khác nói bà ta lớn tuổi.

Đường Dạ Khê chọc vào chỗ đau của bà ta khiến bà ta từ ý định hô mưa gọi gió làm Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh ngột ngạt biến thành thật sự thù hằn cô.

Bà ta không kiềm chế được siết chặt nắm đấm: "Đường Dạ Khê, tôi thấy ông nội cô nói không sai.

Nếu thật sự nhận về một đứa con gái không có giáo dưỡng như cô sẽ chỉ làm ô uế danh tiếng của nhà họ Ôn chúng tôi, quấy nhiễu gia đình nhà họ Ôn chúng tôi không yên ổn!"
Bà ta vươn tay nắm cổ tay của Ôn An An, kéo Ôn An An khóc lóc nước mắt giàn giụa đến bên cạnh mình, nhìn về phía Ôn Minh Viễn: "Minh Viễn, An An do dì và Thủy Tinh một tay nuôi lớn, là cục cưng bảo bối của dì và Thủy Tinh.

Hôm nay, dì nói ra những lời này, con dám đuổi An An ra khỏi nhà họ Ôn thì dì sẽ không có đứa con trai là con nữa! Dì và Đường Dạ Khê, nhà họ Ôn chỉ có thể giữ lại một người.

Minh Viễn, con tự xem mà chọn!"
"Bà nội, bà đừng như vậy!" Ôn Huyền Dương vội vàng nói: "Mẹ cháu vì chuyện giữa Khê Khê và An An, vừa mới đoạt về một cái mạng.

Nếu chờ khi mẹ cháu tỉnh lại biết được bố cháu đuổi Khê Khê ra khỏi nhà, bố cháu phải ăn nói thế nào với mẹ cháu đây?"
"Đúng thế bà ạ." Ôn Huyền Trừng cũng lên tiếng: "Hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, quả thật mọi người đều mệt rồi, tâm trạng không tốt, lời tiếp lời, nhiều lúc nói ra mà chưa suy nghĩ thấu đáo dẫn đến nói lời không đúng.

Cháu thấy mọi người nên nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì để ngày mai nói tiếp."
"Không cần biết là ngày mai, ngày mốt hay là ngày kia, bà cũng chỉ có một câu, bà chỉ có một đứa cháu gái là Ôn An An!" Bạch Hải Đường nắm chặt tay Ôn An An, kiên định nói: "Làm người không thể bạc tình như vậy! Đứa trẻ tự tay nuôi lớn hơn hai mươi năm, sao có thể chỉ vì không có liên hệ máu mủ bèn không nhận? Hoặc là các người giữ An An ở lại, hoặc các người đuổi bà ra khỏi nhà họ Ôn của các người, tự các người lựa chọn!"
Đầu Ôn Minh Viễn đau như búa bổ.

Bảo ông lựa chọn?
Ông phải chọn thế nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui