Hai vợ chồng vừa nói chuyện hăng say vừa ăn uống vui vẻ.
Nhạc Yên Nhi ăn được mấy miếng mì thì nghe thấy Dạ Đình Sâm hỏi:
- Mùi vị thế nào? Dạ Đình Sâm đã nhìn quen sóng gió, thế mà lúc này đây trong giọng nói lại pha chút hồi hộp không dễ nhận ra.
Tuy đây không phải là lần đầu hắn nấu cho Nhạc Yên Nhi ăn, thế nhưng lại là lần đầu tiên hỏi xem cô đánh giá thế nào.
- Mì này ấy à… Nhạc Yên Nhi đảo mắt:
- Không ổn! Dạ Đình Sâm cau mày:
- Không ổn thế nào? Hắn làm đúng các bước mà, đáng lẽ phải không có vấn đề gì mới đúng chứ.
Thế nhưng ban nãy Nhạc Yên Nhi xuống nhanh quá làm hắn còn chưa kịp nếm thử, hay là cho nhiều muối mất rồi?
- Không ổn ở chỗ anh ít khi nấu quá, tôi chẳng mấy dịp được ăn.
Nhạc Yên Nhi chớp mắt láu lỉnh.
Thì ra là thế.
Không phải không ngon là tốt rồi, đôi mày của Dạ Đình Sâm giãn ra.
- Chỉ cần cô thích thì ngày nào tôi cũng có thể nấu cho cô ăn.
Quản gia Thẩm đã từ bỏ việc khuyên bảo thiếu gia nhà mình mà cam chịu số phận đứng sang một bên rồi.
Thôi, chỉ cần thiếu gia và thiếu phu nhân yêu thương nhau là được.
Khi hai người ăn gần xong bữa sáng thì điện thoại di động của Dạ Đình Sâm vang lên.
Dạ Đình Sâm cũng không tránh mặt Nhạc Yên Nhi mà bắt máy ngay tại đó.
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà vẻ mặt bình tĩnh của Dạ Đình Sâm bỗng đanh lại, và ánh mắt hắn sầm xuống.
Nhạc Yên Nhi không rõ có chuyện gì.
Nhìn thấy sự thay đổi nơi Dạ Đình Sâm, cô buông đũa xuống nhìn hắn, muốn biết chuyện vừa xảy ra.
Dạ Đình Sâm không nói gì mà chỉ nghe bên kia nó, sắc mặt khó coi như phủ một lớp băng, đến đôi mắt phượng đen huyền cũng tối đi âm u.
Cuối cùng, hắn nói một câu “Biết rồi”
hờ hững và gác máy.
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp hỏi thì hắn đã đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.
- Hôm nay tôi có việc, tôi đi trước đây.
Cô muốn đi ra ngoài thì bảo quản gia Thẩm chuẩn bị xe cho.
Dạ Đình Sâm bỏ lại một câu như thế, rồi thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô nữa.
Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy hơi hơi hụt hẫng.
Dù biết hắn bận rộn nhưng cô vẫn không nhịn được thốt ra một câu: Anh không ăn à?Không ăn.Khi đáp lời thì hắn đã ra khỏi phòng ăn rồi.
Nhạc Yên Nhi quay ra gọi với theo bóng hắn rời đi:
- Thế chiều nay anh có về ăn tối không? Hắn vừa mới hứa tối nay nấu cơm cho cô ăn mà.
Dạ Đình Sâm hơi dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Hắn trầm mặc vài giây rồi đáp:
- Sẽ về.
Nói xong, Dạ Đình Sâm mở cửa biệt thự rồi đi nhanh ra ngoài.
Cả phòng ăn bị bao trùm trong không khí vắng lặng.
Không hiểu vì sao, hắn rời đi đột ngột như thế làm cho cô vô cùng bất an.
Quản gia Thẩm nhận ra cảm xúc của Nhạc Yên Nhi bị ảnh hưởng, ông nói:
- Thiếu phu nhân à, thiếu gia nhiều việc lắm, có khi có chuyện gì xảy ra đột ngột, nên ngài ấy không thể không tự đi xử lý đó.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên và mỉm cười:
- Yên tâm đi quản gia Thẩm, tôi biết mà.
Cô cũng âm thầm trách bản thân mình, sao lại nhạy cảm và yếu đuối thế cơ chứ.
Cô dằn những cảm xúc khác thường trong lòng xuống, rồi ăn tiếp cho xong bát mì kia.
… Dạ Đình Sâm vừa lên xe thì đã bấm máy gọi đi.
Hắn không lên tiếng, mà một giọng nữ nhẹ nhàng hoạt bát vang lên từ đầu dây bên kia:
- Đình Sâm, có phải Nghiêm lão nói cho anh không? Anh sắp tới đón em à? Sắc mặt Dạ Đình Sâm giá ngắt:
- Cô nói cô đã điều tra ra tung tích của Mạnh Y Bạch rồi sao? Dường như người ở đầu dây bên kia không ngờ rằng Dạ Đình Sâm vừa lên tiếng thì đã chất vấn ngay, chẳng hề quan tâm đến mình một chút nào.
Cô ta im lặng vài giây rồi mới nói:
- Tình hình phức tạp lắm, hay là chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện đi? Em vừa xuống máy bay xong, đang ở sân bay thành phố A này, anh đến đón em nhé? Dạ Đình Sâm hơi nheo đôi mắt phượng, nhưng không từ chối cô ta:
- Được, tôi sẽ đến đó trong khoảng hai mươi phút nữa.
Sau đó, hắn gác máy.
Tay phải của Dạ Đình Sâm nắm chặt chiếc điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch ra, và trong đôi mắt hắn cuộn trào vô vàn cảm xúc phức tạp.
Có lẽ là bởi nỗi áy náy day dứt khôn nguôi, cho nên dù nhiều năm đã trôi qua, ngay cả nhà họ Mạnh cũng đã từ bỏ, thế nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không ngừng tìm kiếm Mạnh Y Bạch.
Hắn kiếm tìm mải mốt giữa biển người mênh mang suốt mười năm đằng đẵng, mà vẫn không có chút manh mối nào.
Thế nhưng bây giờ Joanna lại nói cô ta đã điều tra ra được.
Trái tim lạnh lùng của Dạ Đình Sâm bỗng đập rất nhanh, rất nhanh.
Lúc này, trong sân bay thành phố A.
Một cô nàng con lai cao gầy nóng bỏng ngắt điện thoại và nói với trợ lý bên cạnh mình:
- Được rồi, về trước đi.
Trợ lý tỏ vẻ khó hiểu:
- Nhưng mà Kiều tiểu thư ơi, chị nhiều hành lý thế này mà không để em đưa về khách sạn à?
- Mang hai cái vali kia về đi, để lại cho tôi một cái là được.
Joanna phẩy tay.
Tuy không biết Joanna có ý đồ gì, nhưng trợ lý nghe theo mệnh lệnh của cô ta đã quen nên gật đầu ngay.
Joanna ngồi trên ghế nghỉ, hơi mỉm cười.
Cô ta phải xây dựng hình tượng yếu đuối khốn khổ, phải trở thành một cô gái mong manh cô độc không nơi nương tựa giữa thành phố A, thì mới ép được Dạ Đình Sâm không thể không giúp mình.
Cô ta hiểu rõ Dạ Đình Sâm.
Tuy nhìn bề ngoài thì hắn có vẻ lãnh đạm, thế nhưng lại hết lòng hết dạ đối đãi với bạn bè.
Sau khi trợ lý đi, Joanna lấy di động ra, mở album ảnh, và ấn vào một file tài liệu đặt tên là Y trong đó.
Trong đó chỉ có ảnh chụp của duy nhất một người.
Phần nhiều là chụp lén khi người ấy đọc sách, cưỡi ngựa, bắn súng, thậm chí ngay cả sổ lưu niệm tốt nghiệp cũng được phóng đại rồi cắt riêng phần có người ấy ra.
Người đàn ông đó khôi ngô mà kiêu ngạo, có ánh mắt lạnh lùng và đôi môi mỏng lúc nào cũng mím lại.
Ấy thế mà cô lại si mê kẻ có tướng bạc tình ấy khôn nguôi.
Dạ Đình Sâm.
Một người đàn ông hờ hững bạc tình như thế ấy, lại tìm kiếm một người con gái suốt mười năm chẳng chịu nghỉ ngơi, thậm chí ngay lúc này đây, hắn chịu gặp cô cũng chỉ vì tin tức về cô gái đó.
Nghe nói khi một kẻ bạc tình đem lòng yêu ai đó, thì sẽ yêu đậm sâu hơn hẳn người thường.
Chẳng lẽ người được hắn yêu thương chính là Mạnh Y Bạch sao? Joanna ngập ngụa trong lòng ghen tuông vô hạn.
Vì sao người con gái khiến cho hắn nhung nhớ yêu thương không phải là mình, mà lại là bạn thân của mình cơ chứ? Mạnh Y Bạch không xinh đẹp bằng cô ta, gia thế không hoành tráng bằng cô ta, thậm chí ngay cả tính cách e dè nhu nhược cũng không được mấy ai ưa thích.
Chẳng qua cô ta thấy Mạnh Y Bạch đáng thương hại cho nên mới chơi cùng mà thôi.
Thế mà Mạnh Y Bạch lại dám cướp người đàn ông cô ta yêu, khiến cho cô ta không còn cơ hội đi vào lòng hắn nữa.
Tuy nói là bạn bè, nhưng mà ai lại cam tâm chỉ làm bạn bè với một người đàn ông như Dạ Đình Sâm đây? Cô ta vẫn luôn âm thầm nung nấu kế hoạch và đợi chờ thời cơ hành động, mãi đến mười năm trước mới có được một cơ hội… Nhưng điều khiến cho cô ta thất vọng là sau khi chuyện đó xảy ra, Dạ Đình Sâm lại chịu đả kích quá nặng nề, và không chịu ở lại nước E nữa.
Sau khi hắn đến châu Âu du học năm năm thì về thẳng nước Z, kế thừa sản nghiệp trong nước của L.N.
Mối quan hệ vốn đã không thân thiết của họ trở nên mỏng manh tới mức đáng thương, chỉ có lễ Giáng Sinh hằng năm cô ta mới nhận được một lời chúc qua loa có lệ.
Cô ta không chỉ muốn có thế! Lần này cô ta có chuẩn bị trước rồi mới đến đây, cô ta nhất định phải nắm lấy hạnh phúc của mình.
Cô ta chắc chắn sẽ giành được người đàn ông kia về tay!